Lục Hành thấp giọng cười, tự rót cho mình một ly rượu: "Không có gì, coi như anh chưa hỏi đi."
Anh ấy ngồi lại cạnh quầy bar, lần nữa nhìn về phía Lục Kiêu Trần, nhướng mày: "Chà, cô bé này trông rất đáng yêu."
Đáy mắt Lục Kiêu Trần hơi trầm xuống, anh nhìn chằm chằm vào anh ấy, Lục Hành cười xua tay: "Rồi, thật sự không nói nữa.
"Lục Hành kêu Lục Kiêu Trần không cần để ý đến anh ấy, đi cùng bạn học trước đi. Cuối cùng đám người chơi đến gần mười giờ. Lúc chuẩn bị rời đi, Vân Nghê mới đưa quà cho Phan Học, lại nói chúc mừng sinh nhật với anh ấy. Phan Học nhìn thấy trong túi là một cái đèn bàn tinh cầu vô cùng xinh đẹp, cõi lòng hiện lên một cảm giác ấm áp, cười nói:"Cảm ơn, anh rất thích."
Chu Phi Trì và Lục Kiêu Trần đi đến phòng khách thấy được cảnh này, Chu Phi Trì kinh ngạc cảm thán:
"Wow em gái, em cũng tốt quá đi! Về sau đến sinh nhật anh em có thể tặng quà cho anh hay không?"
Vân Nghê ngẩng đầu nhìn anh ấy, lại đối diện với ánh mắt của Lục Kiêu Trần, thẹn thùng nhoẻn miệng: "Vâng, đều tặng."
Khi Vân Phong đi tới, vẻ mặt Chu Phi Trì chân thành tha thiết hỏi: "Người anh em, cậu có thể cho Vân Nghê làm em gái tôi không?"
"?"
"Tôi cảm thấy cậu không xứng có được cô em gái đáng yêu như vậy."
"... Cút qua một bên đi."
Cuối cùng mọi người tạm biệt Lục Kiêu Trần đi về phía cửa, bỗng hiên Lục Kiêu Trần gọi một mình Vân Phong lại.
"Gì thế?"
Lục Kiêu Trần xoay người: "Lại đây."
Vân Phong không rõ nguyên do đi đến nhà ăn cùng anh, Lục Kiêu Trần đưa cái hộp màu bạc đặt trên bàn cho anh ấy, giọng điệu lạnh nhạt: "Lấy về cho em gái cậu ăn đi, tôi không ăn, để trong nhà cũng lãng phí."
Vân Phong nhìn đồ ngọt bên trong, cười nói: "Mấy tên con trai chúng ta đều không ăn đồ ngọt, không hiểu đêm nay cậu mời thợ làm bánh làm gì, còn làm nhiều như thế."
Lục Kiêu Trần dựa vào bên cạnh bàn, không nói chuyện.
"Được rồi, tôi đưa cho em gái của tôi ăn, em ấy siêu thích ăn đồ ngọt."
"Ừm.
"Sau khi tất cả bạn học đã rời đi, cuối cùng chung cư cũng yên tĩnh, Lục Kiêu Trần tiện tay lấy hai chai Bling H2O từ trong tủ lạnh ra, đi đến ban công. Lục Hành ngồi ở bên ngoài chơi điện thoại, ngẩng đầu nhìn anh:"Bọn họ đi rồi?"
"Ừm.
"Anh đặt chai nước lên bàn ngồi xuống một góc. Lục Hành cầm chai nước, tấm tắc kêu lạ:"Một chai nước sáu trăm tệ, anh tiếc không nỡ uống, có thể đem về làm đồ trưng bày không."
Lục Kiêu Trần cười: "Một chai nước thôi mà, đến mức thế à?"
"Em cho rằng ai cũng có cuộc sống xa xỉ như em à."
Lục Hành nói chuyện phiếm cãi cọ với anh một lát, Lục Kiêu Trần đột nhiên hỏi: "Rốt cuộc hôm nay anh muốn tìm em nói chuyện gì?"
Lục Hành hơi ngẩn ngơ: "Cái gì?"
"Đừng giả vờ."
Lục Hành bất đắc dĩ cười:
"Thật ra cũng không phải chuyện gì quan trọng, thì là... Mấy ngày hôm trước nghe mẹ anh nói, em với cô lại cãi nhau? Bà ấy nói đã lâu em không về nhà."
Lục Kiêu Trần cười nhạo: "Ngôi nhà như thế nhất thiết phải về à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!