Chương 12: Mông lung

Vân Nghê khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh: "Hội trưởng gì cơ...

"Anh cho rằng vừa nãy cô trượt chân là do nghĩ đến Phó Tinh Lạc? Lục Kiêu Trần nhìn vẻ kinh ngạc của cô, hầu kết khẽ chuyển động, kiềm chế đè nén cảm xúc mù mịt xuống đáy mắt u ám, buông tay ra:"Không có gì.

"Một luồng cảm xúc không chịu không chế lên xuống như thủy triều. Cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lục Kiêu Trần lấy điện thoại từ trong túi ra, Vân Nghê liếc nhìn hình như bên trên hiển thị tên của Vân Phong. Sau khi Lục Kiêu Trần nghe điện thoại xong, Vân Nghê hỏi:"Là anh trai của em à?"

Anh ừ một tiếng, thản nhiên nói: "Cậu ta bảo anh trực tiếp dẫn em đến nhà anh, đợi lúc nữa bọn họ từ tiệm net qua."

"Nhà anh?"

"Đêm nay bọn họ ở nhà anh tổ chức sinh nhật."

Vân Nghê hiểu rõ gật đầu, nam sinh nhấc chân đi phía trước: "Đi thôi."

-

Trên đường đến Sơn Hải Ngự An Thành, mưa dần dần tạnh.

Nửa tiếng sau xe đến gara tầng ngầm.

Đỗ xe xong, hai người đi vào thang máy, sau khi nam sinh ấn tầng cao nhất thì dựa vào vách tường chơi điện thoại, Vân Nghe nhìn số tầng không ngừng nhảy lên, cô nhớ lại vừa nãy khi mới nhìn thấy tòa kiến trúc cao chót vót này thì trong lòng không khỏi kinh ngạc, không biết nhà anh như thế nào.

Cuối cùng cũng tới cửa chung cư, anh ấn mã vân tay rồi đẩy cửa ra.

Vân Nghê nhìn trái nhìn phải, nhất thời nhìn đến ngây ngốc.

Căn chung cư này của Lục Kiêu Trần khoảng hơn hai trăm mét vuông, trang trí theo phong cách trắng đen. Đi vào phòng khách, đèn treo thủy tinh bảy mét treo trên trần nhà, tầm nhìn rộng rãi sáng ngời, đơn giản mà xa hoa.

Bắt mắt nhất là quang cảnh mênh mông bên ngoài cửa sổ, bao quát tất cả cảnh đô thị phồn hoa và núi non xinh đẹp ở phía xa xa.

Chẳng trách Lục Kiêu Trần nói tiếc nuối lớn nhất đời này là không tiêu xài hết tiền trong nhà.

Đây là cuộc sống của người có tiền sao...

Lục Kiêu Trần ném chìa khóa xe thể thao lên bàn trà, quay đầu nhìn về phía cô gái, lúc này anh mới để ý thấy tóc và quần áo cô hơi ướt.

Anh tránh đi, khi trở về còn cầm một ly nước ấm và khăn lông khô cho cô, giọng điệu bình thản: "Đừng để bị cảm."

Cô nói cảm ơn rồi nhận lấy, ánh mắt quét một vòng, cảm giác chung cư trống trơn: "Trong nhà chỉ có mình anh à?"

Lục Kiêu Trần im lặng trong chốc lát: "Ừm.

"Cho nên anh ở một mình? Hay là ba mẹ anh không có ở nhà? Vân Nghê xấu hổ không dám hỏi nhiều, sau đó nhìn thấy Lục Kiêu Trần đến ghế sô pha ngồi, nhàn nhã nhoài người ra lấy điện thoại:"Chờ bọn họ đến đây đi.

"Cô đáp lời rồi cũng ngồi xuống. Nhìn thấy anh dường như đang chơi game, cô rảnh rỗi không có việc gì làm cũng lấy điện thoại ra yên lặng đọc thuộc từ vựng. Một lát sau, chuông cửa vang lên. Vân Nghê nhìn về phía cửa, đến khi chuông cửa lại vang lên hai tiếng mà Lục Kiêu Trần vẫn ngồi im, động tác trên tay không dừng lại, anh nói với cô:"Em đi mở cửa đi."

"Vâng.

"Cô đứng dậy. Lục Kiêu Trần chơi game, sau khi Vân Nghê quay lại nói với anh:"Có mấy người đến, bọn họ nói là đầu bếp và thợ làm bánh do anh mời..."

Anh chuyển ánh mắt nhìn người đi vào từ cửa, cuối cùng đứng dậy đưa điện thoại cho cô: "Điều khiển giúp anh một lát."

"Hả, em không biết..."

"Nhìn thấy người thì chạy là được."

"…"

Sau khi Lục Kiêu Trần dẫn nhóm người kia vào phòng bếp, Vân Nghe mê mang nhìn giao diện, ngón tay đặt trên màn hình thử di chuyển máy cái nút phương hướng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!