Vân Phong nghe vậy thì cười cười, ôm lấy bả vai anh: "Sao nào? Là cậu mà chẳng lẽ tôi còn không yên tâm sao? Tôi nói cậu nghe, em gái tôi ở trước mặt tôi lúc nào cũng làm ầm ĩ, chỉ khi ở với các cậu mới nghe lời hơn một chút..."
Lục Kiêu Trần nhướng mày cong môi, cuối cùng lại không nói gì nữa.
Hơn sáu giờ, một vầng trăng sáng đã bắt đầu mọc lên, treo lơ lửng phía xa trên bầu trời màu xanh xám nhạt.
Cuối cùng mọi người đều cảm thấy mệt mỏi, bây giờ cũng đã muộn rồi, vì vậy Chu Phi Trì nói muốn mời bọn họ ăn ở một quán ăn gần đó.
Sau bữa tối, mọi người đều giải tán về nhà, Vân Nghê và Vân Phong quay trở lại tiệm gà rán.
Vân Phong lên lầu để đi tắm trước, sau khi uống một ly nước chanh Vân Nghê cũng muốn lên lầu, Đỗ Cầm mang hai cái túi đưa cho cô, kêu cô mang lên đó.
"Đây là gì vậy ạ?
"Đỗ Cầm cười cười, nói đây là quà sinh nhật của Lục Kiêu Trần mang tới cho bà sáng nay. Vân Nghê nhìn trong túi thì thấy toàn là tổ yến loại tốt và gối xoa bóp, cô vô cùng kinh ngạc, không ngờ Lục Kiêu Trần lại đối xử tốt với Đỗ Cầm như vậy. Đỗ Cầm giải thích vì trước đây anh có ở nhờ nhà bọn họ một thời gian, sau này anh cũng thường hay gửi quà về cho nhà mình, Đỗ Cầm khen ngợi:"Thằng bé này thật sự là một đứa bé rất hiểu chuyện, về mặt nào cũng rất tốt.
"Chỉ tiếc…. Vân Nghê tò mò:"Trước kia anh ấy từng ở nhờ nhà chúng ta khi nào vậy ạ?
"Tại sao tới tận bây giờ cô vẫn chưa hề nghe anh của cô nhắc tới chuyện này? Đỗ Cầm nhắm mắt lại, kết thúc đoạn hồi ức, nhéo chóp mũi của cô:"Một đứa nhóc như con không nên hỏi nhiều như vậy, được rồi, mẹ cũng mua cho con một món quà mừng khai giảng đây, con lại đây coi thử đi."
"Cho con sao?"
Vân Nghê mở cái hộp được đưa tới, cô nhận ra bên trong chiếc hộp là một chiếc điện thoại thông minh mới tinh!
"Con bây giờ đã lên cấp ba rồi, cũng nên có một cái điện thoại, bình thường con có thể tra vài tài liệu học tập hay một vài thứ khác, nhưng phải nhớ kỹ đừng có mà ham chơi quá nhé."
"Dạ, con cảm ơn mẹ!"
Vân Nghê cầm điện thoại trên tay, vui vẻ ra mặt.
-
Ban đêm tĩnh lặng, Sơn Hải Ngự An Thành vững chắc độc chiếm bóng đêm trên bầu trời cao, từ trên đó có thể nhìn bao quát tất cả các tòa nhà khác.
Lục Kiêu Trần đi tới trước cửa một căn hộ hai tầng ở tầng trên cùng, ấn vân tay vào.
Cửa chính mở ra.
Đi vào khu sảnh nhỏ giữa cửa và phòng khách, bóng đèn thông minh được kích hoạt bằng âm thanh sáng lên, chậm rãi kéo dài dọc theo phần nền làm bằng đá cẩm thạch đen đến phòng khách, rèm cửa sổ trước cửa sổ sát đất từ từ mở ra, ánh sao trên trời như ùa vào trong phòng.
Thế nhưng căn hộ lại yên lặng và trống rỗng đến đáng sợ.
Lục Kiêu Trần tiện tay ném chìa khóa xe lên bàn trà, cởi áo ra, đi đến phòng tắm phía trên lầu.
Nửa tiếng sau, tiếng nước dừng lại.
Chàng trai mặc đại cái áo đen ngắn tay, đi vào trong phòng ngủ rồi ngồi xuống ở cái ghế sô pha được đặt ở cạnh cửa sổ sát đất.
Anh tiện tay lấy điện thoại ở kế bên, tùy ý mở tin tức lên xem sơ qua, có một bản tin hiện lên ngay lập tức —
[Tin tức vào ngày 1 tháng 10, hôm nay thị trường chứng khoán Hồng Kông bắt đầu phiên giao dịch, cổ phiếu của Tập đoàn Hoàn Lục tăng hơn 3%, giá trị thị trường đột phá một nghìn tỷ đô la Hồng Kông, vượt qua Tập đoàn An Kim để trở thành nhà bất động sản của Hoài Thành một lần nữa…]
Tầm nhìn của Lục Kiêu Trần dừng trên bài báo này một chút, sau đó thẳng tay lướt qua.
Anh lướt điện thoại một lúc, đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến.
Trên đó hiện liên ba chữ: Hoàn Minh Lan.
Lục Kiêu Trần rũ mắt xuống, đợi một lát mới nhấc máy, anh đặt điện thoại ở bên tai, giọng nói y hệt như một người xa lạ: "Có việc gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!