Chương 10: Chăm sóc

Bước ra khỏi siêu thị, Vân Nghê mang một vẻ mặt u ám ôm lấy túi đồ ăn vặt trong lòng, Vân Phong nhìn cô, cười: "Vẫn còn tức giận sao nhóc lùn?

"Ban nãy Lục Kiêu Trần đặt bịch bánh khoai tây ở chỗ cô với không được rồi rời đi, Vân Nghê lập tức biết được anh trêu chọc vì cô lùn, khiến cô vừa tức vừa xấu hổ, cho đến khi Vân Phong đi đến, khi anh ấy biết được Lục Kiêu Trần đã làm gì thì cười một lúc lâu mới giúp cô lấy bịch bánh xuống. Vân Nghê liếc anh ấy:"Anh còn nói nữa…

"Lúc này, Lục Kiêu Trần và hai chàng trai khác cũng từ trong siêu thị đi ra. Chu Phi Trì hỏi Vân Phong đang cười cái gì, sau khi Vân Phong nói xong, Chu Phi Trì thì lập tức đấm thẳng một phát vào vai Lục Kiêu Trần:"Con mẹ nó cậu thật quá đáng, vậy mà lại đi ức hiếp em gái Vân Nghê."

Phan Học chậc chậc hai tiếng rồi nói: "Lục Kiêu Trần, thật không ngờ tới tâm tư trả thù của cậu lại mạnh như vậy đó?

"Mang tai của Vân Nghê đỏ lên, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của Lục Kiêu Trần, chàng trai thu hết vẻ xấu hổ và buồn bực của cô vào trong mắt, khóe môi nhếch lên một độ cong rõ ràng. Thật đáng giận. Cái người này từ lúc nào đã trở nên hư hỏng như vậy… Vân Phong không hổ là anh ruột, cười nhạo em gái của mình tàn nhẫn nhất:"Các cậu không biết ban nãy lúc tôi đi ngang qua nhìn thấy dáng vẻ em gái tôi nhảy lên để lấy bịch bánh khoai tây chiên như thế nào đâu —

- cái cơ thể 1 mét 6 đó nhảy lên làm chấn động cả Trung Quốc.

"Mọi người bật cười, Lục Kiêu Trần thu mi lại, khóe môi cũng cong lên. Vân Nghê tức giận đến mức chạy đến đánh Vân Phong. Chu Phi Trì nhanh chóng nghiêm túc trở lại, mắng anh ấy:"Cậu là một người anh đấy, sao lại cười em gái mình như vậy chứ!"

Anh ấy an ủi Vân Nghê: "Không sao cả, 1. mét 6 thì 1 mét 6, 1 mét 6 vô cùng dễ thương, nhỏ nhắn linh hoạt cũng rất tốt!

"… Hẳn là rất tốt. Thế nhưng mấu chốt là, cô còn chưa đến 1 mét 6 nữa. Hu hu hu càng buồn bực hơn rồi. - Vào cuối tháng chín, sau khi tuần lễ quy định về ngoại hình và trang phục kết thúc, mọi người cuối cùng cũng được nghênh đón kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh. Vào buổi sáng của ngày nghỉ lễ đầu tiên, Vân Nghê thoải mái đến mức ngủ đến khi tự nhiên tỉnh. Đã hơn mười giờ, cô rời giường rửa mặt xong, Vân Phong cũng đi ra khỏi phòng ngủ."Dậy rồi sao, mẹ có mua bánh bao chiên rồi đấy, chúng ta xuống nhà ăn đi." Anh ấy nói.

"Em còn tưởng anh phải ngủ đến tận buổi trưa cơ."

Cứ mỗi lần nghỉ lễ, người anh lười như lợn này của cô luôn ngủ thẳng đến khi bầu trời đen kịt.

"Hôm nay anh với bọn Lục Kiêu Trần hẹn đi đánh cầu lông, mấy người bọn họ đang ở dưới lầu rồi."

"... Lớp 12 rồi mà các anh vẫn còn nhàn rỗi đến thế sao?

"Ngày nào cũng ở quán bar tiệm net chơi bài poker, cuộc sống thật sự tràn đầy sự đa dạng. Vân Phong cười chế nhạo một tiếng, đi đến máy lọc nước rót nước:"Em nhìn họ giống kiểu người sẽ học bài lắm sao?"

"..."

"Anh Kiêu Trần cũng không học bài sao?"

Cô cảm giác anh cũng không giống kiểu người không học vấn không nghề nghiệp mà?

"Cậu ấy à." Trong mắt Vân Phong hiện lên ý cười: "Phải xem tâm trạng của cậu ấy nữa."

"?

"Vân Phong cũng không nói nhiều nữa, kéo cô theo xuống lầu. Trong tiệm, mấy chàng trai đang ngồi ở ghế sô pha phía trong góc, ngoại trừ Lục Kiêu Trần, còn có Chu Phi Trì, Phan Học và Giả Phi, lúc này đang vừa uống trà sữa vừa đánh bài. Hai người đi về phía trước, khi họ nhìn thấy Vân Nghê thì lập tức nhiệt tình dành một chỗ ngồi cho cô. Vân Phong cầm một túi bánh bao chiên rồi đặt lên bàn:"Ăn cùng nhau đi, mẹ tôi mua rất nhiều."

"Chúng tôi đều ăn hết rồi, cậu với Vân Nghê ăn nhiều một chút."

"Các cậu đang đánh cái gì vậy?"

"50 K, chết tiệt, hôm nay vận may của tôi tệ quá…"

"Tôi xem một chút." Vân Phong trực tiếp cầm bài của anh ấy, đánh tiếp với bọn họ.

Vân Nghê ngồi ở bên cạnh, đeo bao tay dùng một lần vào, từ trong túi lấy ra một cái bánh bao chiên, cắn một cái.

Cô ngẩng đầu nhìn Lục Kiêu Trần đang ngồi ở chỗ ghế sô pha đối diện, anh đang lười biếng rũ mí mắt, tay cầm một xấp bài, ngón trỏ và ngón cái rút ra một lá bài ở giữa rồi ném lên bàn.

- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Vân Nghê xem nhưng không hiểu quy tắc, tập trung ngồi ăn bánh bao chiên, nhưng ai ngờ vừa không chú ý một cái đã đột nhiên bị nghẹn.

"Khụ khụ…"

Cô nhỏ giọng ho khan, đột nhiên trên cái bàn trước mặt cô xuất hiện một ly trà sữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!