Chương 1: Đêm hè

Giữa đêm hè tháng tám ở Hoài Thành vừa nóng bức vừa khô nóng.

Ban đêm sao trời phủ kín không trung.

Bên trong tiệm gà rán, điều hòa từ từ phả ra khí lạnh, Vân Nghê từ sau bếp đi ra, cô cầm một đĩa gà rán mới lấy khỏi nồi đặt xuống trước mặt khách hàng.

Khi có khách hàng tới, cô chạy về quầy để đợi gọi món.

"Một cốc trà sữa sương sáo và một cái hamburger gà...

"Vân Nghê vừa nghe vừa cúi đầu bấm món trong máy tính tiền. Mái tóc đen xõa xuống từ đầu vai che đi sườn mặt trắng nõn của cô, đôi mắt hạnh trong suốt như sóng nước dập dềnh. Tính tiền xong, trong tiệm không còn khách đến nữa, cô ngồi ở quầy thu ngân chán nản lật xem cuốn tạp chí văn học. Khi Đỗ Cầm xong việc đi ra từ sau bếp thì thấy con gái đang nằm sấp trên bàn đọc sách, nhìn vừa yên tĩnh lại ngoan ngoãn. Bà đi qua vỗ vỗ bả vai Vân Nghê, dịu dàng nói:"Nghê Nghê, con lên tầng trước đi, tối nay trong tiệm không có nhiều người lắm, mẹ và dì Tiểu Trương hết bận rồi.

"Cửa hàng gà rán này là nơi buôn bán nhỏ mà ba mẹ Vân Nghê mở mấy năm trước, vì để thuận tiện nên nhà cũng thuê ở trên cửa hàng. Vân Nghê ngồi thẳng người dậy, quay đầu nhìn mẹ:"Tối nay mấy giờ đóng cửa vậy mẹ?"

"Không có nhiều người lắm nên chắc hơn mười giờ sẽ đóng cửa."

"Vậy chút nữa con lại xuống giúp nhé."

Đỗ Cầm biết con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, bà thở dài một tiếng:

"Con đến Hoài Thành mấy ngày rồi mà mẹ không có thời gian ở bên con, anh trai con lại đi làm thêm, con có muốn ra ngoài đi dạo một lúc không? Ngày nào cũng ở trong cửa hàng không phải buồn bực đến mức khó chịu rồi sao?"

"Dạ…

"Thật ra có hơi khó chịu một chút. Từ bé đến lớn cô sống với ông bà ngoại ở một huyện nhỏ, bây giờ được đưa đến Hoài Thành học cấp ba, chỉ vừa mới tới đây nên còn xa trời lạ đất, vẫn chưa quen được hoàn toàn."Mấy ngày nữa là lên lớp mười rồi, buổi sáng con có thể đi ra ngoài một chút, mua mấy món đồ dùng học tập gì đó."

"Dạ.

"Đỗ Cầm bảo cô lên tầng nghỉ ngơi, Vân Nghê đành đóng tạp chí lại đứng dậy rời khỏi cửa hàng. Đi lên tầng hai rồi đến cửa nhà, điện thoại của cô đinh lên một tiếng. [Chiến sĩ thi đua nhỏ, nghe mẹ bảo em ở trong tiệm giúp đỡ nguyên một ngày, ngoan lắm đó.] — Vân Phong. Vân Nghê trả lời một câu, sau đó lại buồn bực nói cảm thấy ở trong nhà thật nhàm chán, vài giây sau thì nhận được cuộc gọi của Vân Phong, cô chấp nhận thì nghe thấy đầu bên kia cười nói:"Được rồi, đừng buồn nữa, mai anh dẫn em đi ăn chơi."

"Hả? Đi chơi ở đâu vậy?"

"Anh đi gặp mấy người anh em, đưa em đi cùng."

Cô biết anh trai cô có một nhóm anh em: "Con trai các anh gặp mặt thì đưa em theo làm gì…"

Vân Phong cong môi: "Đưa em đi kết bạn với mấy anh trai, ngại ngùng cái gì? Bọn họ đều biết em, hơn nữa mẹ bảo anh đưa em đi ra ngoài nhiều một chút, hay em muốn ở nhà đến mốc meo thật đấy à?"

Cuối cùng Vân Nghê cũng đồng ý: "Được rồi, em đi."

Đúng là không thể ở trong nhà mãi được.

"Đúng rồi." Đột nhiên Vân Phong nghĩ đến cái gì đó, anh híp mắt cười: "Lục Kiêu Trần… chắc là em còn nhớ người này nhỉ?"

Suy nghĩ của cô dừng lại trong một cái chớp mắt, ký ức trong đầu cuồn cuộn nổi lên.

"Làm, làm sao thế?"

"Ngày mai cậu ta cũng đến."

Vân Nghê nghe vậy, chỉ trong chốc lát đầu cô đã hiện lên dáng vẻ của Lục Kiêu Trần.

Một đôi mắt lạnh lẽo đen nhánh, tính cách lạnh lùng cho người ta có cảm giác xa cách rất mạnh.

Cho dù đã mấy năm trôi qua nhưng cô vẫn không quên được lần đầu tiên gặp anh, khi ấy một quả bóng lăn đến bên chân cô, chàng trai dựa người vào lưới vây quanh sân bóng rổ, anh nghiêng tầm mắt dừng trên người cô giống như cách xa muôn nghìn sông núi.

Ký ức trong đầu không chịu nghe theo khống chế mà hiện lên.

Bước chân Vân Nghê dừng tại chỗ: "Sao anh bảo anh ấy đi Úc rồi cơ mà?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!