Chương 8: (Vô Đề)

Lục Ngang Húc đã đến tuổi bàn chuyện hôn nhân. Gia đình họ Vạn và nhà họ Lục vốn ngầm định sẽ có một cuộc hôn nhân liên minh giữa hai bên, nên bố mẹ của Lục Ngang Húc không ngừng thúc giục cậu mau chóng đính hôn với Vạn Bảo Châu.

Tuy nhiên, Lục Ngang Húc như bước vào một giai đoạn phản nghịch, hoàn toàn làm ngơ trước chuyện này. Khi bị ép quá, cậu ấy chỉ lạnh mặt và đóng sầm cửa bỏ đi.

Trong những khoảng trống công việc, thỉnh thoảng tôi ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt phức tạp của cậu ấy đang nhìn mình.

Gia đình họ Vạn hiện tại không còn thế mạnh như trước, nên càng sốt sắng hơn với chuyện liên hôn.

Vạn Bảo Châu cũng xuất hiện bên cạnh Lục Ngang Húc thường xuyên hơn, thậm chí còn tung tin đồn đính hôn để gây chú ý.

Lục Ngang Húc bị áp lực từ cả hai phía, tính tình ngày càng nóng nảy, khiến bầu không khí trong công ty trở nên căng thẳng.

Tôi vẫn làm đúng phận sự của một trợ lý tổng giám đốc, không nhiều lời. Nhưng không tránh khỏi việc Lục Ngang Húc thỉnh thoảng lại tỏ ra mâu thuẫn, thích nói đạo lý với tôi:

"Thần Nguyệt, sinh ra trong gia đình như thế này, đến cả hôn nhân cũng không được tự quyết định, thật đáng buồn…"

Không nhịn được, tôi chỉ cười khô khan: Vâng, đúng vậy.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Cậu ta nhìn tôi, thở dài:

"Cô đúng là khúc gỗ, chẳng lẽ còn chưa nhận ra gì sao?"

Tôi phản bác đầy lý lẽ:

"Lục tổng, tôi là vàng đấy. Cậu có một trợ lý bằng vàng mà còn không biết quý, lại bảo tôi là gỗ à."

Rầm! Một tiếng vang lớn, cậu ấy tức tối bỏ đi.

Có một lần, khi Vạn Bảo Châu đến tìm Lục Ngang Húc, thật trùng hợp, trong văn phòng chỉ có mình tôi.

Thần Nguyệt, cô ấy kiêu kỳ ngồi xuống sofa, chỉ tay ra lệnh, Cà phê.

Tôi đưa cà phê cho cô ấy. Cô ấy nhấp một ngụm nhỏ, nở nụ cười ngọt ngào:

"Không ngờ cô vẫn nhớ khẩu vị của tôi."

Nụ cười nhanh chóng chuyển thành ánh nhìn sâu xa:

"Không trách được A Húc mãi không rời nổi cô, cô chăm sóc cậu ấy chu đáo quá mà."

Tôi thản nhiên đáp:

"Lục tổng trả lương cho tôi rất hậu hĩnh."

Cô ấy bật cười mỉa mai:

"Đừng giả vờ không hiểu. Tình cảm của A Húc dành cho cô, chẳng lẽ tôi lại không nhìn ra? Bao nhiêu năm qua, cô lại trở thành bạch nguyệt quang trong lòng cậu ấy."

Tôi đáp lời qua loa:

"Những gì cô nói, tôi thật sự không hiểu."

Vạn Bảo Châu đứng dậy, ánh mắt khinh thường:

"Không chắc là cô không hiểu. A Húc vì cô mà mãi không chịu đính hôn với tôi. Nhưng yên tâm, tôi sẽ tìm cách giải quyết. Thần Nguyệt, chờ xem nhé."

Tôi vẫn điềm tĩnh:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!