Chương 4: (Vô Đề)

Những ngày sau đó, cuộc sống của tôi trở nên "náo nhiệt" hơn hẳn.

Có lần, tôi bị ai đó tạt nước trong nhà vệ sinh, ướt nhẹp quay lại lớp. Tôi đứng trước bàn Lục Ngang Húc, bình thản nói: "Thiếu gia, có người dám đánh chó mà không nhìn mặt chủ rồi."

Lục Ngang Húc suýt sặc nước, còn các bạn trong lớp thì mỗi người một biểu cảm, có vẻ như không ngờ tôi lại mặt dày đến thế.

Sau đó không ai dám tạt nước tôi nữa, nhưng lại bắt đầu nhét chuột c.h.ế. t vào ngăn bàn của tôi.

Tôi cầm đuôi con chuột, mang thẳng đến trước mặt Lục Ngang Húc, nghiêm túc báo cáo: "Thiếu gia, lại có người đánh chó mà không nhìn mặt chủ rồi."

Nhìn con chuột c.h.ế. t bê bết m.á. u trước mặt, Lục Ngang Húc suýt nôn ra tại chỗ.

Cậu ta tức giận gào lên: "Tránh xa tôi ra!"

Tôi bày ra vẻ mặt đầy tổn thương, cầm con chuột quay về chỗ ngồi, rồi đưa cho Cố Trạch Du: "Cố thiếu gia, nếu cậu nhận con chuột này, chúng ta có thể ký hợp đồng chủ

- tớ ngay lập tức."

Cố Trạch Du tối sầm mặt, nhưng trông có vẻ thực sự đang cân nhắc.

Lục Ngang Húc cuối cùng cũng định thần lại, bực bội nói: "Tôi bảo cô mang con chuột vứt đi, chứ không bảo cô mang nó quay lại bàn!"

Sau ngày hôm đó, không ai dám nhét chuột c.h.ế. t vào ngăn bàn của tôi nữa.

Tuy nhiên, các chiêu trò nhằm vào tôi ngày càng tinh vi hơn, chẳng hạn như vu oan giá họa.

Một ngày nọ, một nữ sinh lớp bên mất chiếc vòng tay vàng, vì giá trị lớn nên nhà trường lập tức kiểm tra camera an ninh.

Sau khi kiểm tra, họ phát hiện tôi từng đi ngang qua cô ấy. Ngay sau đó, cô ấy về lớp và báo rằng chiếc vòng đã biến mất.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Đội bảo vệ cùng giáo viên lật tung ngăn bàn của tôi và đúng là họ tìm thấy chiếc vòng tay ở đó.

Ánh mắt của mọi người xung quanh đều đầy vẻ "đúng như tôi nghĩ," như thể việc tôi nghèo đồng nghĩa với chuyện tôi sẽ trộm đồ.

Giáo viên thất vọng nói: "Thần Nguyệt, cho dù em—"

"Thầy đừng vội thất vọng," tôi ngắt lời, "cứ đem vòng tay đi giám định, kiểm tra dấu vân tay là biết em có chạm vào hay không."

Giáo viên bị lời tôi nói làm cho nghẹn lời. Nữ sinh kia lập tức chối: "Lỡ như cô đeo găng tay khi ăn trộm thì sao, chắc chắn là thế rồi!"

Tôi thản nhiên đáp: "Thế thì đưa ra bằng chứng đi. Thiếu gia, thiếu gia, lại có người—"

"Im miệng," Lục Ngang Húc nhíu mày bước đến, giọng đầy mệt mỏi, "kiểm tra kỹ lại đi, không phải cô ta đâu."

Cô gái kia còn định nói thêm gì đó thì Cố Trạch Du bất ngờ lên tiếng: "Cô ta chỉ giỏi lén mang trái cây từ căng tin về ăn thôi."

Tôi không chút ngượng ngùng: "Tại ngon quá, tôi muốn ăn thêm."

Nghe vậy, giáo viên và các bạn cũng bắt đầu tin tôi.

Tôi nhìn qua đám đông, thấy vẻ mặt lạnh lùng của Vạn Bảo Châu, liền đáp lại bằng một nụ cười "ngây thơ."

Trong nhật ký, bước ngoặt quan trọng nhất trong số phận của Thần Tinh là bữa tiệc sinh nhật của Lục Ngang Húc.

Thần Tinh, người đang sống chật vật giữa những trò bắt nạt, em ấy bị cô lập và bị vu khống ở trường, đã gắng gượng từng ngày.

Tại bữa tiệc, Vạn Bảo Châu, người đã giẫm Thần Tinh xuống tận đáy, chẳng hề che giấu sự khinh bỉ và ác ý của mình. Với giọng nói dịu dàng và nụ cười ngọt ngào, cô ta bắt Thần Tinh bò như chó và sủa như chó giữa bữa tiệc, không cho phép nói tiếng người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!