Chương 3: (Vô Đề)

Tôi lặng lẽ lắng nghe, cho đến khi em ấy bật cười chua chát:

"Chị đi đâu cũng sống tốt, còn em thì không thể."

Tôi ôm lấy em ấy từ phía sau:

"Nhưng chúng ta là chị em song sinh, số phận của chúng ta luôn gắn liền với nhau."

Em ấy khẽ đáp: Chị nói đúng.

Sau kỳ nghỉ đông, em ấy đưa cho tôi một quyển nhật ký mới viết xong:

"Đường sau này phải tự mình đi nhé."

Kiếp trước, sau kỳ nghỉ đông hai tháng, mẹ vì phải chăm sóc bà ngoại đã chuyển về quê, tôi cũng theo mẹ chuyển trường. Tôi và Thần Tinh chỉ còn liên lạc qua điện thoại. Dần dần, em ấy ngoài gửi tiền cho tôi thì rất ít khi chủ động liên lạc nữa.

Tôi mỉm cười nhận lấy cuốn nhật ký:

"Mong chờ ngày tái ngộ."

Thu dọn hành lý trở lại biệt thự, Lục Ngang Húc đã tỏ vẻ không hài lòng:

"Chắc phải đợi đến tận ngày khai giảng thì cô mới nhớ đường về đúng không?"

Tôi khẽ cười đáp:

"Cũng không đến nỗi. Thiếu gia có học hành chăm chỉ không đấy? Học kỳ này liệu có vượt qua tôi không?"

Quản gia đứng bên cạnh vội nháy mắt ra hiệu. Lục Ngang Húc bị tôi làm cho nghẹn lời, tức giận bỏ lên lầu.

Tôi mỉm cười với quản gia rồi cũng lên phòng.

Ngồi xuống bàn, tôi mở cuốn nhật ký ra, thấy trang giấy ướt nhòe vì nước mắt.

Trên đó có ghi:

[Ngày hôm đó, cô ấy đến, cơn ác mộng của tôi đã bắt đầu.]

[Kể từ đó, tôi không còn là con người nữa, tôi trở thành một con ch. ó bị đối xử tùy tiện.]

Tuần thứ hai sau khai giảng, lớp tôi có thêm một học sinh mới chuyển đến, chính là cô gái được nhắc đến trong nhật ký của Thần Tinh — Vạn Bảo Châu.

Vạn Bảo Châu xuất thân danh giá, xinh đẹp rạng ngời, nụ cười của cô ấy tựa như thiên thần nhỏ.

Cô ấy là bạn thanh mai trúc mã của Lục Ngang Húc và Cố Trạch Du. Sau khi chuyển ra nước ngoài học một thời gian, giờ đây cô ấy đã trở về.

Thái độ của Lục Ngang Húc và Cố Trạch Du đối với cô ấy khác hẳn so với những người khác, ai cũng có thể nhận ra điều đó.

Bạn cùng lớp thường lén bàn tán về mối quan hệ giữa ba người họ và tôi vô tình nghe được. Không ngờ trong những câu chuyện ấy, tôi cũng bị nhắc đến.

Ban đầu, khi nghe nói tôi là bạn học được sắp xếp để đồng hành cùng Lục Ngang Húc, Vạn Bảo Châu không tỏ vẻ khó chịu.

Cô ấy tươi cười, nắm lấy tay tôi, cố tình nói với Lục Ngang Húc:

"A Húc tính khí tệ lắm, chắc Thần Nguyệt vất vả lắm nhỉ."

Lục Ngang Húc không hề tức giận, mà còn có chút lúng túng:

"Tôi tệ ở đâu? Nếu cậu thấy tôi tệ, thì đừng làm bạn với tôi nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!