Ngày hôm sau, tôi và Lục Ngang Húc cùng ngồi xe đến trường.
Lớp của Lục Ngang Húc toàn là con nhà giàu quyền thế. Bọn họ thường trao đổi lợi ích, tạo thành những nhóm nhỏ riêng, trong đó nhóm của Lục Ngang Húc là nổi bật nhất.
Dĩ nhiên, lý do không chỉ nằm ở gia thế, mà còn ở ngoại hình.
Khi tôi đứng trên bục giảng để được giáo viên giới thiệu với cả lớp, bên dưới lập tức bùng nổ tiếng cười chế nhạo.
"Cô ấy vừa lăn lộn dưới bùn lên à?"
"Trời ơi, làm sao lại có người quê mùa thế này!"
"Cô ấy có bốc mùi không nhỉ? Đừng đến gần tôi đấy!"
Những lời nói đó vang lên rõ ràng trong tai tôi.
Tôi có thể tưởng tượng được, Thần Tinh khi đứng ở đây kiếp trước, chắc chắn đã vô cùng lúng túng và không biết phải làm gì.
Ở trường bình thường, em ấy luôn rất được yêu mến vì tính cách hòa đồng và hay giúp đỡ người khác. Ai cũng muốn làm bạn với em ấy.
Tôi giữ khuôn mặt bình thản, ánh mắt quét qua những kẻ đang cười cợt bên dưới. Dần dần, bọn họ im bặt.
"Tôi là Từ Thần Nguyệt, rất vui được làm quen với mọi người."
Giáo viên chỉ vào chiếc ghế trống cuối lớp:
"Từ Thần Nguyệt, em ngồi cạnh bạn Cố Trạch Du nhé."
Cố Trạch Du, một thiếu gia nổi tiếng khó chịu, còn tệ hơn cả Lục Ngang Húc.
Tôi đi đến chỗ ngồi, đặt cặp xuống. Cố Trạch Du đang giả vờ ngủ, ngẩng đầu lên. Ánh mắt sắc như dao, đầy sát khí.
"Ai cho cô ngồi ở đây?"
Giáo viên. Tôi thản nhiên thu xếp đồ đạc.
Cố Trạch Du vẫn hung hăng nhìn chằm chằm tôi. Thấy tôi ngồi xuống một cách bình thản, cậu ta lập tức đứng lên, đá đổ bàn học của tôi.
Tiếng động vang lên ầm ĩ, cả lớp im phăng phắc, thậm chí giáo viên cũng không dám lên tiếng.
Tôi nhìn cậu ta, mỉm cười bao dung mà bất lực:
"Kiềm chế thói bạo lực khó lắm đúng không? Nhưng cậu làm rất tốt rồi."
Sau đó, tôi tự mình dựng lại bàn học, nghiêm túc hỏi:
"Muốn đá thêm lần nữa không? Được thôi, nhưng sau khi đá bàn thì không được đá tôi đâu nhé."
Câu nói của tôi như ngầm khẳng định với mọi người và cả chính cậu ta rằng cậu ta là người có xu hướng bạo lực.
Cố Trạch Du rõ ràng chưa từng bị ai chơi khăm như vậy. Cậu ta lập tức túm lấy cổ áo tôi.
Tôi ngay lập tức che mặt, hét lên: Thiếu gia cứu tôi!
Lục Ngang Húc bật cười khẩy, giọng điệu lười biếng:
"Trạch Du, đánh chó thì cũng phải nhìn mặt chủ chứ."
Cổ áo tôi được thả ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!