Edit & Beta: Lady
Khương Dao quay đầu nhìn cô ta, mặt không chút biểu cảm: "Tôi không biết là cô đang nói chuyện với ai?"
Sắc mặt cô ta nhảy lên một chút, trong miệng cậy mạnh: "Tôi đang nói chuyện với cô đấy."
"Ỏ, cô nhặt đi, khom lưng một cái liền lấy được ."
"Cô!" Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Khương Dao một cái, còn định nói cái gì đó nữa, thì nhìn thấy cô gái đầu tiên đi ra, nhân viên kêu đến tên của cô ta.
"Quý Ngưng, đến cô."
Quý Ngưng lập tức đứng lên, trên mặt lập tức mang theo tươi cười: "Vâng."
Trở mặt thật sự rất nhanh.
Khương Dao nhìn thấy cô gái phỏng vấn đầu tiên đi ra, vẻ mặt mang theo sự mất mát, như cũ trở lại vị trí ban đầu mà ngồi, cả người giống như co lại thành một tiểu đoàn.
Một lát sau, Quý Ngưng đi ra, ý cười trên mặt cô ta càng sâu, giống như cô ta đã được tuyển dụng vậy.
Đến phiên Khương Dao. Cô đi vào, nhìn thấy chính giữa phòng họp có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi. Anh ta mặc tây trang, gương mặt nghiêm chỉnh, mang một cái kính đen, má phải có một cái nốt ruồi. Lúc không cười thì sẽ làm cho người đối diện có cảm giác muốn tê gan liệt phế.
Đó là trưởng phòng nhân sự, Quách Dục. Mà bên cạnh chỗ anh ta ngồi, còn có hai người nhân viên, một nam một nữ, đều rất nghiêm túc .
Quách Dục quan sát vị mỹ nhân ở trước mắt, lại mảy may không vì nhan sắc của cô mà cho cô một chút tươi cười.
Khương Dao cũng không khiếp đảm, lễ phép chào hỏi, tự giới thiệu về bản thân.
Một hồi phỏng vấn đã xong, coi như cô ứng đối tự nhiên, tuy rằng có mấy vấn đề cô trả lời có chút mắc kẹt, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy rất tốt.
Sau khi kết thúc phỏng vấn, ba người chờ ở bên ngoài. Qua mười phút, thì có người tới thông báo, tiến vào vòng phỏng vấn cuối cùng chỉ còn có hai người là Khương Dao và Quý Ngưng.
Cô gái đầu tiên buồn bả rời đi, còn Quý Ngưng thì lại cười càng thêm tươi đẹp, lại còn cho Khương Dao một cái liếc mắt.
Quách Dục đi ra, dẫn hai người bọn họ đi lên trên lầu.
Trên lầu là phòng mở rộng sản phẩm và văn phòng của tổng tài.
Phòng mở rộng sản phẩm và văn phòng tổng tài cùng thuộc một tầng. Do năm xưa, mấy tổng tài ở nhiệm kì trước đã quyết định như vậy. Lúc ấy là để tiện cho tổng tài và nhà thiết kế nên đã tiến hành khai thông. Sau này vẫn cứ để nguyên như vậy.
Tuy là ở chung một tầng, nhưng ở giữa có cách một cái hành lang, phân khu rất rõ ràng.
Mới ra thang máy, thì có một người đàn ông mặc tây trang đi tới, nói với Quách Dục: "Trưởng phòng Quách, Cố Tổng tìm anh."
"Được."
Khương Dao nghe vậy, trong lòng khẽ động, trong miệng bọn họ nói đến "Cố Tổng
"chính là Cố Mục Niên sao? Có thể nói là hôm nay cô đến, phỏng chừng anh còn không biết, thậm chí hai người bọn họ còn không có chạm mặt. Quách Dục dẫn hai người tới phòng tiếp đãi, anh ta nói hai người chờ ở đây để chuẩn bị cho vòng phỏng vấn cuối cùng. Sau đó anh ta đi đến văn phòng của tổng tài. Cố Mục Niên nghe thấy tiếng gõ cửa thì cho người bên ngoài tiến vào."Cố Tổng, ngài tìm tôi có việc?
"Quách Dục lập tức thả thấp tư thái nói chuyện, còn có hơi khom lưng một chút. Cố Mục Niên không ngẩng đầu:"Nghe nói hôm nay có ba người đến đây phỏng vấn chức vụ thiết kế châu báu?"
"Đúng vậy, hai đợt trước đã kết thúc, đã loại một người."
"Được, cho tôi xem qua sơ yếu lý lịch." Vị trí quan trọng như vậy, từ trước đến nay Cố Mục Niên đều rất thận trọng, cho nên mỗi lần phỏng vấn anh cũng sẽ tham dự vòng phỏng vấn khảo hạch cuối cùng.
Quách Dục đem tài liệu đưa tới trước mặt anh, anh buông bút máy xuống, nhận lấy.
Khi anh nhìn thấy tên của phần sơ yếu lý lịch thứ hai, anh nhất thời ngẩn người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!