Chương 10: Không đùa em

Edit & Beta: Lady

Giang Dung lập tức hoảng sợ: "Đây là tôi muốn cho Khương Dao ra ngoài rèn luyện, lúc trước các nhà thiết kế mới vào đều phải như vậy.

"Cố Mục Niên cười nhạo:"Lúc trước cô mới vào công ty đã đi mấy chuyến đến nhà máy? Mỗi ngày đều gọi cô đi sao, hôm nay không phải tôi trùng hợp đi đến nhà máy nên mới biết được chuyện này nếu không thì chắc cô cũng không tính ngừng lại?

Bằng không cô trực tiếp chuyển Khương Dao đến nhà máy ở đi? !"

"Tôi khó khăn mới chọn được nhà thiết kế tốt, không phải để làm chân chạy vặt cho cô, mà điều tôi cần là một nhà thiết kế.

"Giang Dung cắn môi dưới, cúi đầu nhận sai:"Xin lỗi Cố tổng, đây là tôi thất trách. Tôi sẽ nói một tiếng với Khương Dao, bảo cô ấy ngày mai không phải đi nữa.Anh lại nói:Công ty từ trước đến giờ đều đối xử bình đẳng với nhau, nhưng mà theo tôi được biết, lần này phái đi nhà máy chỉ có một hai người, tôi hoài nghi bên trong phải chăng đã tồn tại hành động thiên vị của trưởng phòng Giang?."

"Không có không có, những người khác tôi còn chưa sắp xếp đến. Về sau tôi sẽ sắp xếp định kỳ những người khác đi nhà máy, mong Cố tổng yên tâm.

"Cố Mục Niên xoa xoa mi tâm, giọng nói có chút khàn khàn:"Đi ra ngoài."

Giang Dung đi ra văn phòng, tay đang nắm chặt chậm rãi buông ra. Cô ta cảm giác có chút khó chịu ở trước ngực, cả người cô ta cũng không tốt .

Cô ta đi trở về chỗ làm việc, nhìn thấy Khương Dao đang đứng trước máy in. Như thể Khương Dao biết cô ta đã tới vậy, quay đầu lại nhìn thẳng vào ánh mắt của cô ta.

Khương Dao nhìn cô ta, bên môi chậm rãi gợi lên ý cười, con ngươi màu hổ phách ánh lên.

Giang Dung lập tức biết cô cười cái gì, cô ta tức giận bấm ngón tay vào lòng bàn tay.

Bây giờ thì cô ta đã hiểu.

Người chống lưng cho Khương Dao, căn bản không phải là Băng Thanh.

Mà là Cố Mục Niên.

--

Tối thứ sáu, Khương Dao và Cố Mục Niên đều trở về biệt thự Ngự Long, dì Cố bảo Khương Dao giữa trưa ngày mai tới dùng cơm.

Buổi sáng thứ bảy, Khương Dao ngủ dậy, trang điểm xong mặc quần áo đẹp, sau đó đi sang cách vách .

"Dì Cố, con tới rồi." Cô đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, nhìn thấy Tuyết Mạt đang bận rộn ở phòng bếp.

"Ôi chao, Dao Dao tới rồi đấy à, mau vào đi.

"Khương Dao đi đến phòng bếp, nhìn thấy Tuyết Mạt đang xử lý tôm he, tôm tuyến."Giữa trưa, dì Cố định làm món gì mà có tôm vậy ạ?"

"Con muốn ăn món nào?"

Tuyết Mạt cười hỏi.

"Làm món bạch chước đi, Mục ca ca hình như thích ăn loại này. Đúng rồi, trưa nay anh ấy có ở nhà ăn cơm không?"

"Có, bây giờ nó đang ở trên lầu, giữa trưa gọi nó xuống dùng bữa, lúc sáng chú Cố đã ra ngoài đi đánh golf cùng mấy người bạn đánh rồiVâng.

"Tuyết Mạt lại hỏi tình hình làm việc của cô ở Chí Sinh có thuận lợi hay không? Cô không nói những chuyện không tốt, đều nói chuyện thú vị, đem tâm tình của Tuyết Mạt chọc cho vui lên ."Dì bảo Mục Niên ở công ty chiếu cố con cho thật tốt, nhưng mà dì nghĩ cho dù dì không nói thì nó cũng biết.

"Khương Dao cười cười:"Con cũng là người có năng lực, nào cần chiếu cố.

"Cô vừa dứt lời thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc:"Là người có năng lực, không cần thiết phải chiếu cố?

"Cô quay đầu, mới phát hiện Cố Mục Niên đang dựa người ở cửa phòng bếp, thần không biết quỷ không hay, không biết đã nghe hai dì cháu cô tâm sự bao lâu rồi nữa. Giọng nói của anh thuần tịnh, giọng điệu thoáng giơ lên, khóe miệng cũng cong lên. Khương Dao trừng mắt nhìn anh một cái:"Vốn là không cần thiết.Tuyết Mạt nói:Con xuống khi nào vậy, dọa mẹ giật mình.

"Anh đi đến giữa hai người, nhìn nguyên liệu trong tay mẹ Cố,"Giữa trưa ăn tôm? Tôm làm món gì?Tuyết Mạt nói:Khương Dao biết con thích ăn bạch chước, nên muốn mẹ làm bạch chước, đây là Dao Dao quan tâm đến sở thích của con.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!