Chương 5: (Vô Đề)

Đây là lần đầu tiên Giang Gia Thụ đến xem thi đấu trực tiếp. Bị ảnh hưởng bởi bầu không khí sôi động tại hiện trường, trong lòng ít nhiều cũng kích động. Đặc biệt là đội cổ vũ cuối cùng đã giành được thắng lợi, sự phấn khởi và hăng hái ấy trào dâng đến khi ra khỏi nơi thi đấu vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Đến khi mọi người chia tay nhau, gió đêm quất vào mặt thổi tan nhiệt tình trong lòng, cậu mới dần tỉnh táo lại.

Mấy bảng đèn cổ vũ được bàn giao lại cho một nhóm fan nhà ở Thân Thành thay mặt bảo quản, sau khi trò chuyện về cuộc thi xong thì cả nhóm tạm biệt nhau, ai về nhà nấy.

Trên đường về với Giang Gia Thụ, Nghênh Niệm cứ im lặng không nói gì. Giang Gia Thụ nhìn gò má cô vài giây, hiếm khi yên tĩnh thế này. Đây là lần đầu tiên cậu biết Nghênh Niệm như thế này, hoặc có thể nói rằng lần đầu tiên cậu biết về Nghênh Niệm.

Mỗi lần đối đầu với người đứng đầu nhà họ Nghênh

- ông Nghênh, cô luôn bày ra dáng vẻ hờ hững nhưng nội tâm đầy mâu thuẫn, cậu cứ nghĩ cô là người bướng bỉnh, cổ quái, tình tính khó ưa. Nếu không phải ngồi cạnh nhau xem thi đấu, cậu thật sự không biết, ánh mắt vốn dĩ chỉ có chống cự chứ không có bất cứ cảm xúc nào khác mỗi khi nhìn cậu lại có lúc sáng bừng, rực rỡ như những vì sao như thế.

Cô cũng sẽ hét đến khàn giọng, có lúc vì khẩn trương mà lộ ra vẻ mặt lo lắng, hai mắt phiếm hồng vì kích động.

Thật tốt.

Một Nghênh Niệm sống động như thế.

Cô giỏi mọi mặt, nhưng cũng có máu thịt.

Giang Gia Thụ giờ vờ ngắm nhìn đường phố, đề nghị, "Trước khi vào xem thi đấu chỉ ăn có hai cái bánh mì, anh hơi đói, chúng ta đi ăn lẩu đi."

Nghênh Niệm lườm cậu một cái, hơi không vui, "Đã trễ vậy rồi, đi đâu ăn chứ?"

"Tiệm lẩu đó, có tiệm mở đến sáng luôn, em cứ đi theo anh là được!"

"Tôi không đói..."

Cậu quyết đoán, "Không, em đói rồi."

"..."

Có một loại đói gọi là anh họ bảo mi đói rồi.

Nể mặt tối nay Giang Gia Thụ ra sức giơ bảng đèn cổ vũ, Nghênh Niệm im lặng đồng ý đề nghị đi ăn lẩu của cậu. Giang Gia Thụ đã đi Thân Thành rồi, trong đầu đã sớm tìm một quán lẩu ngon, cậu vừa nói xong đã đi tới ven được, bắt taxi rồi ngoắc cô đến.

"Aiz." Cùng nhau ngồi vào hàng ghế sau, Giang Gia Thụ hào hứng tám chuyện với Nghênh Niệm, "Trận đấu vừa nãy, lúc nghỉ giữa hiệp, máy quay có quay đến em đó, thấy không?"

"Ờ." Nghênh Niệm nhẹ nhàng gật đầu. Sao không thấy cho được, cô khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình đến nỗi nín cả thở, trận đấu bỗng dừng lại, tạm dừng đến hai phút.

Nhóm quay phim trực tiếp rất thích tìm kiếm những cô em xinh đẹp mỗi khi tạm nghỉ, trước khi đến xem Nghênh Niệm đã từng nghe nói đến "lệ cũ" này, không ngờ đến khi dừng giữa hiệp, cô lại được xuất hiện trên màn hình lớn.

Trận đấu có tổng cộng ba đợt tạm dừng như thế, quay phim lại nhắm Nghênh Niệm đến vài giây cho hai đợt.

Giang Gia Thụ cười, "Cũng coi như không đến nỗi nào, không quá xấu."

Nghênh Niệm trừng cậu một cái, "Anh mới xấu ấy."

"Nể tình em không bị mất mặt, anh mời em nồi lẩu này. Em cứ ăn cho no bụng, ăn bao nhiêu anh đều bao hết!"

"À." Cô cười lạnh, "Vốn dĩ chính là anh mời, tôi không có ý định trả tiền."

Giang Gia Thụ, "..." Cô em gái này, sao lại đáng ghét thế này!

...

Giang Gia Thụ dẫn Nghênh Niệm đến một quán lẩu bản địa, được đánh giá không tệ, khách cũng không đông lắm. Hai người bọn họ đặt một phòng bao nhỏ, Nghênh Niệm được nhân viên phục vụ đưa cho một cái máy tính bảng để chọn món ăn, chọn xong thì đưa sang cho Giang Gia Thụ.

Sức ăn của con trai khá lớn, cậu chọn rất nhiều món, ở phương diện này cũng không hề kén chọn, nhanh chóng đã chọn món xong, chỉ chờ nhân viên dọn món lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!