Bình luận bằng dấu chấm hỏi của Dụ Lẫm Nhiên đầy ẩn ý.
Nhưng bây giờ sắp đến giờ khảo bài buổi sáng, Nghênh Niệm đang trên đường đến trường, cô không thể nhắn tin với Dụ Lẫm Nhiên. Nghĩ nghĩ, cô không trả lời lại anh mà cất điện thoại vào rồi đi thẳng đến trường học.
Buổi trưa tan học, Nghênh Niệm đi tìm Chu Yểu trước rồi đến căn tin ăn cơm vớn bọn Giang Gia Thụ. Sau khi ngồi xuống, cô mới bấm vào ảnh đại diện của Dụ Lẫm Nhiên rồi nói chuyện với anh.
"Đội trưởng, tối qua sao muộn thế mà anh vẫn chưa ngủ?"
Tin nhắn gửi đi không nhận được hồi âm ngay, ngay cả cô cũng không có thời gian rảnh huống gì Dụ Lẫm Nhiên. Anh bận chuyện của mình, không thể nào canh điện thoại mình suốt 24 tiếng được, cô nhìn một lúc rồi thôi, bắt đầu ăn cơm.
Trước khi hết giờ nghỉ trưa, Dụ Lẫm Nhiên mới trả lời lại, "Huấn luyện xong thì chơi game với bọn họ nên trả lời em chậm."
Nghênh Niệm không trả lời lại, hết một tiết học mới nói tiếp, "Hóa ra là thế, các anh cố lên nha!"
Hai người luôn trong trạng thái, "anh rảnh em không rảnh, em rảnh anh lại bận" trò chuyện, cho đến tối khi Nghênh Niệm về nhà, bọn họ đã nói được mấy câu.
"Dạo này ở trường có gì vui hả?" Đây là tin nhắn của Dụ Lẫm Nhiên.
Nghênh Niệm trả lời, "Đúng vậy! Vui lắm luôn! Nhưng mà chuyện đáng ghét cũng nhiều lắm, còn có vài người vô cùng khó ưa nữa!" Chuyện vui đương nhiên là có quan hệ với Chu Yểu, đáng ghét, khó ưa không gì ngoài một số người lộ cái xấu của mình.
Anh hỏi, "Quen bạn mới hả?"
Cô trả lời ngay lập tức, lại còn rất khẳng định, "Dạ! Một bạn rất rất tốt! Chơi với em siêu siêu tốt luôn!"
"Bạn nam hả?"
"Không phải, là bạn nữ."
Lúc nhắn đến đây, Nghênh Niệm đã về đến nhà, bài tập đã làm xong ở trường, sau khi rửa mặt thì cô chui vào chăn, thấy Dụ Lẫm Nhiên trả lời, "Không tệ."
Cô nằm nói chuyện với anh, bất cẩn bấm sai nên mở chế độ gọi thoại. Cô luống cuống tay chân bấm tắt nhưng không ngờ bên kia đã bắt máy.
"Alo?"
Giọng Dụ Lẫm Nhiên vang lên trong chăn cô, Nghênh Niệm ngừng một lát, nhắm mắt trả lời, "Alo..."
Gọi cũng gọi rồi, không cần phải gõ chữ.
"Sao thế?"
"Không có gì. À... đội trưởng đang làm gì thế?"
"Nói chuyện với em, chuẩn bị đi ngủ."
Giống cô, xem ra cũng không khác mấy. Nghênh Niệm xoay người trong chăn, tiếng sột soạt vang lên trong màn đêm càng thêm rõ ràng.
Còn chưa lên tiếng thì Dụ Lẫm Nhiên đã nói, "Hình như lâu rồi em không đi xem thi đấu."
Nói chính xác thì từ khi bước vào học kỳ mới, Nghênh Niệm đã không còn đi xem thi đấu nữa.
"Vì em lên lớp 12 rồi, xin nghỉ phiền phức lắm." Nói đến đây, Nghênh Niệm lại thở dài, "Em có đảm bảo với giáo viên cũng vô dụng, thầy cô không chịu ký đơn nghỉ cho em, sợ em phân tâm."
"Việc học quả thật quan trọng." Dụ Lẫm Nhiên đồng ý với cách làm của giáo viên, tự mình phủ định mình, "Không đến cũng không sao, năm cuối rồi, chờ đến thi đại học xong sẽ còn rất nhiều thời gian để đi."
"Dạ." Nghênh Niệm ngoan ngoãn đáp lời, "Thật ra em thấy lớp 12 cũng không có gì khác so với lúc trước, cũng chỉ học nhiêu đó thôi, em lại không thuộc kiểu nước đến chân mới nhảy, năm cuối cùng mới lo học, vừa khai giảng em còn đi thi nữa, em thấy mình không hề làm lỡ việc học..."
Cô lại nói, "Nhưng cũng còn đỡ, năm nay quen được bạn mới, vui hơn hồi trước nhiều, cũng không thấy khó khăn mấy!"
Dụ Lẫm Nhiên im lặng rồi nói, "Hiếm khi nào thấy em thích một người như thế."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!