Đợi đến khi Nghênh Niệm lấy lại phản ứng, lúc phát hiện Dụ Lẫm Nhiên làm mặt lạnh cả tối là vì ảnh nền điện thoại của cô, cô đã ở trường.
Ngòi bút đâm xuống quyển vở, tưởng tượng đó là mặt của anh, cô chỉ hận không thể tặng cho anh một gương mặt đầy rổ!
Cái con người này, tự dưng hiểu lầm cô trèo tường, thoát fan nên không nói câu nào, trưng cái mặt thối đó suốt một tối, anh giỏi lắm!
Nghênh Niệm thầm hạ quyết tâm lạnh nhạt anh, nhưng chưa được một ngày đã không thể tiếp tục kiên trì.
Trước khi giờ tự học buổi tối bắt đầu, cô nhận được một cuộc gọi, nói cô có chuyển phát nhanh ở trước cổng trường, anh giao hàng ôm một túi đồ ăn thật to để cô ký nhận.
Quay về lớp cô liền mở ra xem, một phần cơm tối vô cùng phong phú, mặn, chay, tươi ngon đủ cả, có đủ tráng miệng sau bữa ăn. Trong túi còn một tấm thiệp, bên trên có viết, "Bù lại bữa tối cho em, sorry."
Nghênh Niệm liền đoán ra ngay là của Dụ Lẫm Nhiên tặng, lúc đi dạo phố anh có hỏi địa chỉ trường của cô. Lúc đó cô chỉ nghĩ anh thuận miệng hỏi mà thôi, bây giờ mới biết hóa ra anh còn có hậu chiêu.
Nghênh Niệm không gửi tin nhắn cho anh, mở hộp ra bắt đầu ăn cơm. Cũng tốt, cô đỡ phải mất công đi ra ngoài ăn.
Hơn nửa lớp đã đi ăn tối, còn mấy người chuẩn bị đi thì ngửi thấy mùi thơm phát ra từ chỗ cô bèn nhìn thêm vài lần. Thơm quá, bữa ăn của Nghênh Niệm phong phú quá, mùi thơm chẳng mấy chốc đã lan khắp cả lớp học.
Quách Lực ngồi trước Nghênh Niệm, quay lại nhìn cô, "Đồ ăn thịnh soạn quá ta!"
Nghênh Niệm tức tối, "Ừ, có người đắc tội với tôi, nên đưa đồ ăn đến xin lỗi... Đừng nghĩ làm thế thì tôi sẽ bỏ qua!"
Quách Lực, "..." Thế cậu còn ăn ngon lành thế, nhìn cậu có dáng vẻ gì gọi là mang thù đâu?
Bữa ăn này của Nghênh Niệm không ngờ lại làm xuất hiện một người.
Không phải Quách Lực mà là một nam sinh.
Nói thật, Nghênh Niệm khá hài lòng với vẻ ngoài của mình, nhưng không biết có phải vì quá hổ báo, cộng thêm việc khá nổi tiếng nên cô không có duyên với mấy bạn khác phái hay sao. Cô từng tiếp xúc với vài bạn nam, cuối cùng đều trở thành bạn hoặc thậm chí là huynh đệ. Đang độ thanh xuân nhưng cô lại chưa bao giờ được trải qua mấy câu chuyện "thanh xuân" nào cả.
Sớm đã quen với chuyện cô có duyên với mấy bạn cùng phái hơn là khác phái, không ngờ lại có ngày mình được một bạn nam đi theo lấy lòng.
Lúc nhận được hộp cơm của cậu ta, Nghênh Niệm ngơ ngác một hồi.
Cậu ta tên là Thôi Đằng, học cùng khối với cô. Nghênh Niệm biết cậu ta, hai người từng hợp tác làm MC trong vài buổi liên hoan của trường, tuy có phương thức liên lạc nhưng bọn họ ít khi trò chuyện với nhau.
"Cái này là mình làm, tuy có hơi xấu nhưng hương vị cũng không đến nỗi nào, cậu nếm thử..."
Có thể nhận ra Thôi Đằng đang ngại ngùng, cậu giả vờ bình tĩnh nói hết câu, sau đó đưa hộp cơm đến trước mặt Nghênh Niệm.
"Cho tôi hả?" Nghênh Niệm xác nhận lại, vẻ mặt đầy kinh ngạc, "Sao lại cho tôi?"
Mặt Thôi Đằng ửng đỏ, "Chỉ là muốn... muốn cho cậu thôi."
Cô còn đang định đi ăn cơm gà hầm sốt đây. Nghênh Niệm nhìn xung quanh, không có ai cả, cậu ta cũng có chừng mực, biết gọi cô đến chỗ vắng người để nói chuyện, nếu chẳng may bị người khác nhìn thấy, không biết sẽ truyền ra thế nào nữa.
"Không cần đâu, cậu ăn đi, tôi có cơm tối rồi!" Nghênh Niệm lịch sự từ chối ý tốt của cậu ta.
Thôi Đằng lại rất kiên trì, cậu ta ấp úng nói, "Cái này, là mình làm cho cậu."
Ý của câu này quá rõ ràng, nếu Nghênh Niệm không hiểu thì chắc chắn trí thông minh của cô có vấn đề. Không ngờ đó nha, ngoài người nhà ra thì đây là lần đầu tiên có người làm cơm cho cô đó.
Nghênh Niệm bỗng ngại ngùng, nhưng vẫn phải từ chối, "Không cần đâu, thực sự là không cần! Tôi không thích ăn mấy món này!"
"Cậu còn chưa xem bên trong là gì..." Thôi Đằng nhìn cô.
Nghênh Niệm nghẹn họng, đành nói, "Thật ra tôi đã hẹn đi ăn với bạn, không thể nhận ý tốt của cậu được, xin lỗi cậu!" Liên tiếp nói lời cám ơn, cô cất bước định trốn đi.
Thôi Đằng hỏi thẳng, "Tôi có thể hỏi tối qua ai đưa bữa tối cho cậu không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!