Chương 31: (Vô Đề)

Kết thúc vòng khởi động, sau khi vào vòng bảng, giải đấu S bắt đầu bước vào giai đoạn vòng loại không thể quay đầu.

SF bị đánh bại bởi một đội mạnh của châu Âu, tiếc nuối dừng tại tứ kết.

Trận đấu kia trùng với ngày kiểm tra định kỳ hàng tháng, thế nên Nghênh Niệm không thể đi xem được. Sau khi thi xong, biết chuyện SF đã thua, tối đó Nghênh Niệm ăn cơm không vô.

Do dự một hồi lâu, đến khi Weibo chính thức của đội đăng bài, cô mới thử nhắn tin cho Dụ Lẫm Nhiên.

Không dám hỏi thẳng, không dám chạm vào vết thương của anh, cô chỉ có thể vòng vo, "Trời bắt đầu lạnh rồi, đội trưởng nhớ mặc ấm nhé."

Dụ Lẫm Nhiên trả lời lại hai chữ, "Biết rồi."

Thấy anh cũng không đến nỗi sa sút tinh thần mà trốn tránh mọi việc, Nghênh Niệm muốn khuấy động bầu không khí, thế là cô kể cho anh nghe chuyện mất mặt của mình, "Hôm nay em vừa thi xong, trong lúc thi mà bút lại không ra mực, vì đang gấp nên em vẩy bút thật mạnh, suýt nữa văng mực đầy cả mặt!"

Sao Dụ Lẫm Nhiên lại không biết dụng ý của cô, vài phút sau anh nhắn lại, nói thẳng, "Tôi không yếu đuối như em nghĩ đâu."

Nghênh Niệm bị anh nhìn thấu, ngượng ngùng nhưng lại thở phào nhẹ nhõm, thẳng thắng đáp, "Đội trưởng, anh đừng buồn, năm sau chúng ta lại tiếp tục."

"Ừ." Anh đáp, "Tôi biết rồi."

Câu tiếp theo anh đã chuyển chủ đề mà bắt đầu dạy dỗ cô, "Ngược lại là em đấy, biết kiểm tra mà sao lại không mang theo vài cây bút? Lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, plan B rất là quan trọng đấy."

Nghênh Niệm tự dưng bê đá đập chân mình, nhưng lo lắng đến tâm trạng của anh nên không dám cãi lại như hồi xưa, chỉ thành thật trả lời, "Dạ, lần sau em sẽ chuẩn bị kỹ hơn."

Thật ra hôm nay chỉ là ngoại lệ, bình thường cô luôn chuẩn bị đồ dự phòng mỗi khi kiểm tra.

Biết anh không bị ảnh hưởng vì thua trận, Nghênh Niệm yên tâm rồi.

Đảo mắt, đã cuối tháng mười.

Trong trường ngập tràn không khí Halloween, mãi đến giờ tự học buổi tối được tặng kẹo Nghênh Niệm mới dần nhận ra.

Đầu tiên là Quách Lực, nghiêm mặt đi đến trước mặt Nghênh Niệm giống như cô nợ tiền cô ấy vậy, ném một túi kẹo được gói khá xinh lên bàn cô.

"Tôi mua kẹo nhưng ăn không hết... Cho cậu đấy!"

Nghênh Niệm sững sờ, "Sao tự dưng lại tặng kẹo cho tôi thế?"

Mặt Quách Lực đỏ lên, "Tặng cậu thì cậu cứ nhận, hỏi nhiều làm gì? Halloween nên tôi tự mua cho mình ăn, sơ ý mua hơi nhiều thôi! Tin hay không tùy cậu!"

Nói xong, cô ấy "đùng đùng nổi giận" rời đi, để lại Nghênh Niệm vẻ mặt ngơ ngác.

Sau đó, Đinh Ức lại đến.

Cô ấy ngại ngùng đứng trước cửa lớp, không dám gọi Nghênh Niệm, cũng không dám nhờ người khác gọi dùm, cứ đứng đó đến khi sắp vào học, Nghênh Niệm mới nhìn thấy cô.

Vừa nhìn là biết cô ấy đến tìm mình có việc, Nghênh Niệm đi sang đó hỏi cô, "Có việc gì thế?"

Đinh Ức lắc đầu, sau đó lại gật đầu, ngại ngùng đỏ mặt, cụp mắt đưa hộp quà trong tay sang, "Tặng cậu nè..."

"Gì thế?"

"Kẹo." Đinh Ức ngại ngùng nói, "Hôm nay là Halloween đó."

Bấy giờ Nghênh Niệm mới nhớ ra hôm nay là ngày gì, cô cười, "Halloween không phải đi đòi kẹo sao, sao lại tặng kẹo thế?"

Đinh Ức nói, "Mình không biết, nhưng mọi người đều tặng kẹo cho nhau, nên mình muốn tặng cho cậu..."

Cô ấy lén nhìn Nghênh Niệm, sau đó nhanh chóng dời mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!