Chương 28: (Vô Đề)

Giang Gia Thụ phát hiện mấy ngày nay Nghênh Niệm cứ là lạ, hễ rảnh rỗi là lại nhìn điện thoại cười như con khờ. Hai người không cùng lớp, trừ khi hẹn nhau thì chỉ gặp nhau lúc tập thể dục buổi sáng. Mấy lần Giang Gia Thụ tìm cô, lần nào cũng thấy cô vừa cầm điện thoại vừa cười ngu ngơ.

Không nhịn được tò mò, cậu bèn hỏi, "Trong điện thoại có ai mà em cười thế này? Thằng nào vậy?"

Dĩ nhiên Nghênh Niệm sẽ không thừa nhận, bị anh hỏi đến phiền nên đành phải trả lời, "Không có ai hết, bạn trên mạng thôi."

Giang Gia Thụ không tin, cô không nói thì cậu cũng bó tay.

Hỏi không ra nguyên nhân nên đành dẹp nó sang một bên. Vì đã giải quyết xong chuyện của Đinh Ức, Giang Gia Thụ định gọi Nghênh Niệm cùng đi chơi với đám bạn của cậu, nhưng vừa nói dứt câu đã bị cô từ chối.

"Không được, tuần này em bận rồi."

"Vậy tuần sau?"

"Tuần sau cũng bận, em hẹn với Đinh Ức đến nhà cô ấy ăn cơm rồi."

"Không đúng." Giang Gia Thụ nhíu mày, "Không phải đã hẹn xong rồi ư?"

"Ừ, lúc trước hẹn cuối tuần này nhưng em có việc đột xuất, nên hẹn sang tuần sau."

Cậu lại tò mò, "Tuần này em bận gì?"

Nghênh Niệm không hề giấu diếm, trả lời anh ngay, "Đi xem Dụ Lẫm Nhiên thi đấu!"

"..." Chi bằng không trả lời thì hơn.

Giang Gia Thụ không vui. Sao lại là anh ta? Cái tên họ Dụ này cứ như âm hồn không tan thế này?!

"Anh ta đẹp ở chỗ nào vậy hả?" Trong lòng bất mãn nên không giữ được cái miệng, "Chẳng qua chỉ đẹp trai có chút xíu, người đẹp trai trên đời có mà đầy. Nội trong trường của chúng ta thôi, em nhìn đi, Trần Hứa Trạch bạn anh có phải đẹp hơn anh ta không?"

Nghênh Niệm nghe xong, trợn trắng mắt nhìn cậu, "Ôi, tên Trần Hứa Trạch đó ấy à? Thôi đi, mặt thì đơ, ngày nào cũng trưng ra cái vẻ mặt làm như người ta thiếu tiền của cậu ta ấy, có biết cười không? Đứng gần cậu ta em còn sợ bị đông đá ấy! Mắt nữ sinh trường mình chắc chắn là có vấn đề hết rồi!"

Anh em của Giang Gia Thụ có thể đem ra chỉ có Trần Hứa Trạch, ai cũng khen cậu ta đẹp trai, tài giỏi, nhưng chỉ có mình Nghênh Niệm là không thấy thế.

Mặc dù Trần Hứa Trạch học hành không tử tế, đi thi cũng tùy hứng, vị trí trong top 5 phải xem cậu ta làm được bao nhiêu câu, nếu nghiêm túc thì hạng nhất của Thất Trung chỉ e là sẽ có hai người. Nhưng Nghênh Niệm lại không sợ cậu ta.

Ai cũng tài giỏi, giống như mọi người xung quanh nhìn theo bằng ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng có nhất thiết cần thế không?

Nói tới nói lui thì hai người này vẫn không hợp nhau.

"Cậu ấy đâu đến nỗi như em nói đâu!" Giang Gia Thụ muốn gỡ lại công bằng cho anh em mình, "Còn nữa, làm như em hiểu rõ Hứa Trạch lắm chắc?"

Trần Hứa Trạch tính tình hỡ hững, không thích xen vào chuyện của người khác. Có mấy lần cậu dẫn cậu ta đi ăn cơm với mấy người không quen, cậu ta lười phải nể mặt. Lúc trước đám người ngăn chặn đám Lê Vân Vân cũng không có mặt cậu ta, mấy lần đi ăn cơm với Nghênh Niệm, cậu ta cũng không đi.

Theo như lời của mấy người bạn khác, Trần Hứa Trạch tình nguyện về nhà với tiểu thanh mai nhà cậu ta còn hơn

-- Trần Hứa Trạch có một cô bạn thanh mai chơi với nhau từ nhỏ, hình như hai người chỉ là bạn bè bình thường, có đôi khi cậu ta sẽ dẫn cô ấy đi ăn cơm cùng với bọn Giang Gia Thụ.

Nghênh Niệm hừ một tiếng, kiên trì nói, "Đó là do anh em tốt của anh đáng ghét hơn người khác! Em nhìn cậu ta một cái thôi là mắt đau đến mấy ngày!"

"..." Cô đúng là biết tạo nghiệp. Giang Gia Thụ im lặng, đành phải đổi đối tượng để khen, "Vậy em nhìn anh của em đây, cũng đẹp trai mà đúng không? Còn anh Hoành nữa! Sao mắt thẩm mỹ của em không được soi sáng thể hả?"

"Anh Hoành" là anh ruột của Nghênh Niệm, Nghênh Hoành. Mặc dù không cùng style với Giang Gia Thụ, nhưng cũng không cùng style với Dụ Lẫm Nhiên.

Nghênh Niệm trách cậu, "Sao anh nói nhảm lắm thế! Anh em thì không nói làm gì, anh mà đẹp trai hả? Quên đi nha!"

Giang Gia Thụ tức đến suýt té ngửa.

Hít sâu cho xuôi giận, cậu nói, "Cuối tuần đừng đi xem thi đấu, anh dẫn em đi chơi nhé?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!