Trong căn cứ của SF, một loạt máy tính sáng đèn, phản chiếu năm gương mặt đang tập trung trước màn hình.
Huấn luyện vừa xong, năm người tản ra đi uống nước, hoặc đi vệ sinh, nghỉ ngơi một lát.
Dịch Thận ngồi bên cạnh Dụ Lẫm Nhiên, duỗi lưng một cái rồi quay đầu hỏi, "Anh, hình như lâu rồi Nghênh Niệm không đến xem thi đấu thì phải?"
Dụ Lẫm Nhiên liếc sang, không trả lời mà hỏi ngược lại, "Sao tự nhiên lại hỏi cái này?"
"Lâu rồi không thấy cô ấy đăng ảnh thi đấu, mấy trận trước cũng không đến tặng bánh kem, thấy không quen." Dịch Thận nói, "Mà dạo này Weibo của cô ấy cũng không đăng bài mới."
Thành Nhuận vặn nắp chai nước, nghe bọn họ trò chuyện thì chen vào, "Cậu còn thương nhớ đến bánh kem của fan mang tới à? Có tiền đồ không hả?"
Dịch Thận cãi lại, "Không có, em chỉ tò mò cô ấy đâu mất rồi thôi mà!"
"Đi học rồi." Dụ Lẫm Nhiên hờ hững đáp, "Khai giảng rồi, không rảnh để đi xem từng trận nữa."
"Vậy sao ngay cả Weibo cũng không đăng bài?"
"Có chút việc nên bận."
Dịch Thận còn định hỏi nữa, nhưng Dụ Lẫm Nhiên đã đeo tai nghe lên, nên cậu đành ngậm miệng lại.
Thành Nhuận lặng lẽ khều Dịch Thận, "Đội trưởng nắm rõ tình hình của Nghênh Niệm quá nhỉ?"
Bấy giờ Dịch Thận mới phát hiện, "Đúng nhỉ? Đội trưởng..."
"Tai nghe không có mở đâu." Ánh mắt Dụ Lẫm Nhiên nhìn màn hình, giọng nói bình thản nhưng lại rất uy nghiêm, "Tôi nghe hết đó."
Thành Nhuận, "..."
Dịch Thận, "..."
Hai kẻ nói xấu sau lưng người khác ngoan ngoãn ngậm miệng.
Dụ Lẫm Nhiên không thèm để ý đến bọn họ, tập trung nhìn màn hình.
Nhưng không tránh khỏi có lúc thất thần.
Lần gần đây nhất Nghênh Niệm tìm anh cách đây không lâu lắm, không phải cái ngày hỏi anh xem cô có được đi xem giải đấu S không, mà là sau ngày hôm đó.
Cô nhắn trên Wechat nói rằng mình đang gặp một chuyện phiền lòng, hỏi anh, "Nếu anh tình cờ thấy một người đang gặp phiền phức, anh có thể giúp người đó, nhưng có thể sẽ không dễ dàng mà sẽ gặp chút phiền toái. Anh nghĩ có nên giúp hay không?"
Lúc đó anh đã nhắn lại ba chữ, "Xem tình huống."
Sau đó Nghênh Niệm nói, "Được rồi, em đã có quyết định rồi."
Không để cô vừa nói xong liền biến mất, Dụ Lẫm Nhiên truy hỏi, "Em quyết định giúp thật ư?"
Cô không hề giấu diếm, thoải mái nói phải.
Có lẽ lúc đó đang rất rảnh thế nên anh hỏi thêm một câu, "Nếu tôi trả lời là không giúp thì em sẽ quyết định thế nào?"
Không chờ cô trả lời, anh nói luôn, "Em vẫn làm theo ý mình đúng không?"
Nghênh Niệm trả lời, "Vâng."
Ngữ khí kiên định, có lẽ anh có nói gì thì Nghênh Niệm cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình.
Từ trước tới nay, trước mặt Dụ Lẫm Nhiên, cô luôn là một người hâm mộ ngoan ngoãn nghe lời, đây là lần đầu tiên anh chạm vào cuộc sống của cô, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được một mặt này của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!