Chương 59: Ngoại truyện 6

Nhóm chat trên WeChat khá đông, khoảng bốn mươi năm mươi người, Nhuế Ngạn biết sẽ có nhiều người đến, nhưng không ngờ lại tới đông như vậy, có khoảng hơn hai mươi người.

Mọi người có người đã giải ngũ, có người đúng lúc về nhà thăm người thân, trời nam biển bắc, ở đâu cũng có, có người từ nơi xa xôi tới, có người ngồi tàu hoả tới, có người ngồi ca

-nô tới, có người lái xe tới, còn có một người nhà ở Vân Ninh, về nhà thăm người thân, thuận tiện tới chơi.

Trác Lương đặt bàn tại sảnh lớn nhà hàng, mọi người ngồi xúm lại, Lục Liễm cũng mang theo Lâm Tráng Tráng và Lâm Ngữ đi.

Trong bộ đội bọn họ là anh em chí cốt, đại đa số đã lâu không gặp, sau khi gặp nhau lại càng sôi nổi, tình nghĩa giữa quân nhân luôn sâu sắc hơn người thường.

Mọi người vừa thấy mặt nhau đã quyền đấm cước đá, sau đó mới lần lượt ngồi xuống.

Mọi người hoặc nhiều hoặc ít cũng biết Nhuế Ngạn trên mạng, lúc này nhìn thấy người thật đều hô to một tiếng chị dâu........

Nhuế Ngạn nghe cách xưng hô này, bỗng có cảm giác khó nói thành lời, sửng sốt không dám lên tiếng.

Hôm nay Du Hi và Triệu Khanh Nho cũng tới, nghe thấy tiếng chị dâu liên tiếp, suýt nữa nhịn đến nội thương.

Mọi người thấy Nhuế Ngạn không lên tiếng, ngoài miệng không nói gì, trong lòng cảm thấy nghệ sĩ đúng là nghệ sĩ, luôn có khoảng cách với người bình thường, chẳng thân thiện tí nào.

Sau khi ngồi xuống mọi người bắt đầu nhìn xung quanh, trong phòng trừ Lâm Ngữ và Nhuế Ngạn là phụ nữ ra thì không còn ai khác.

"Lão Trác, cháu gái nhỏ đâu rồi? Hôm nay không mang cô bé tới đây hả? Chúng tôi mua rất nhiều quà cho cô bé đấy."

"Đúng vậy, đúng vậy, năm nay cháu gái nhỏ rốt cuộc mấy tuổi? Hỏi nhiều lần cô bé cũng không nói."

"Lớn nhỏ cũng không quan trọng, các cô bé hiện tại hay thích điện thoại máy tính gì đó, chắc chắn cháu gái nhỏ cũng thích."

Mọi người đều anh một lời tôi một câu, nói đến lúc Trác Lương đen mặt, Nhuế Ngạn cũng lúng túng.

Triệu Khanh Nho và Du Hi khoác vai nhau, cười đến run bần bật, giống như cái máy chạy bằng điện.

Lục Liễm nghe một lúc, nghi vấn: Cháu gái nhỏ gì cơ?

"Cháu gái nhỏ chính là..." Có người mở miệng giải thích, nghĩ một hồi:

"... Chính là cháu gái của lão Trác ý."

"Cháu gái của Trác Lương?"

Lục Liễm cau mày:

"Trác Khiêm có con à? Chẳng phải anh ấy cưỡng ép bạn gái quay về ư? Bạn gái sinh con cho anh ấy hả? Đánh nhanh thắng nhanh hả? Sao tôi không biết nhỉ?"

Trác Lương: ...... Cậu tưởng tượng ghê gớm thật.

Nhuế Ngạn cảm thấy cứ phát triển theo khuynh hướng này thì không ổn, buồn bực nhắm lại mắt, kiên quyết đứng lên.

Tất cả mọi người ngồi, Nhuế Ngạn đột nhiên đứng lên, trông có vẻ nổi bật, vẻ mặt cô lại ngưng trọng như vật, trên bàn nhất thời yên tĩnh lại, đều nhìn sang Nhuế Ngạn.

Nhuế Ngạn ho nhẹ một tiếng, khẽ khom người:

"Chào các chú, cháu chính là cháu gái nhỏ trong lời các chú đây ạ."

....................

"Không thể nào... Chẳng phải cô là vợ của lão Trác ư? Tại sao lại thành cháu gái nhỏ?"

Bởi vì... Nhuế Ngạn lúng túng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!