Tối muộn Trác Lương đưa Nhuế Ngạn về nhà, không dám ngủ lại Trác gia, sợ buổi tối ông nội càng nghĩ càng khó chịu, dùng gậy đuổi anh đi.
Trên đường trở về, Trác Lương dựa vào vai Nhuế Ngạn kể rất nhiều chuyện, phần lớn là chuyện thuở nhỏ giữa anh và Trác Khiêm.
Khi đến Trác gia Trác Khiêm mới được tám tuổi, trông còn nhỏ gầy hơn cả Trác Lương kém hai tuổi, nuôi nấng biết bao nhiêu năm mới phổng phao thế này.
"Từ nhỏ anh trai đã che chở cho anh, có cái gì ngon đều nhường anh trước, chờ đến khi anh không muốn ăn anh ấy mới ăn, khi anh đi học anh ấy đeo cặp sách đưa anh đến cửa lớp trước rồi mới đi."
Trác Lương thở dài:
"Lúc nhỏ không hiểu, sau này đi ra ngoài nghe thấy anh ấy bị đứa trẻ khác nói là người hầu nhỏ của anh mới biết được."
Vì thế anh đã đánh nhau với những người đó, còn bị ông nội phạt đứng.
Khi nhỏ không biết bày tỏ tình cảm thế nào, chỉ biết hung tợn mắng Trác Khiêm sau này không được đi theo anh nữa, sau đó anh nhìn thấy Trác Khiêm núp phía sau vườn hoa, im lặng không nói gì, trong lòng lại mềm nhũn.
"Sau đó, ông nội muốn đưa anh ra nước ngoài du học, anh xé vé máy bay đi, lúc ông nội đánh anh, anh ấy đã che chở chịu thay anh mấy gậy, thi đại học anh đăng ký trường quân đội, ông nội tức đến mức nằm viện, sau lại đến trường nhập học, ông nội không cho mọi người ra tiễn, anh ấy lén lái xe đưa anh đến trường, nói sau này anh ấy sẽ giúp anh lo việc trong nhà, anh muốn làm gì cũng được.Thật ra khi đó anh ấy đã định cùng người bạn gái thời đại học ra nước ngoài định cư, nhưng bởi vì anh tham gia quân ngũ làm ông nội thất vọng mà anh ấy đã ở lại nhận việc làm ăn buôn bán.
"Trác Lương nhắm mắt lại:"Anh nợ anh trai mình rất nhiều, có lẽ vĩnh viễn không trả hết.
"Những việc này khi đó anh cũng không biết được, tuổi trẻ xốc nổi, chỉ muốn làm theo ý mình, lại không nghĩ rằng có người ở phía sau thay anh hứng chịu hậu quả. Trác Lương cọ cọ vào cổ Nhuế Ngạn, khàn giọng nói:"Ngạn Ngạn, anh muốn trao Trác thị cho anh trai, em không trách anh chứ?
"Nhuế Ngạn sửng sốt, hai tay vòng lấy bả vai Trác Lương, khẽ nói:"Em có thể nuôi chú mà!
"Năm xưa ở bệnh viện, khi cô không có tiền trả phí điều trị cho chú Tiểu Trác đã quyết định sau này nhất định phải nuôi được anh."Vậy… Về sau làm phiền em rồi.
"Trác Lương hôn nhẹ xuống cổ cô, mơ màng nói:"Về sau anh nhất định sẽ nghe lời em, em đừng bỏ đói anh nhé."
Hơi thở của anh phả vào cổ làm cô ngứa ngáy, Nhuế Ngạn cảm thấy cả người dần nóng lên, nhất là trên cổ bị người nào đó dùng đầu lưỡi liếm láp, cả người đều căng chặt.
Muốn đẩy người đang dựa vào người cô ra, ai đó lại nhõng nhẽo kêu tay đau.
Sau khi bị ông nội Trác đánh vào tay, không ai dám bôi thuốc cho anh, vết thương lại sưng lên.
Vừa mới về đến nhà, Nhuế Ngạn tìm hòm thuốc xử ý vết thương trên tay cho Trác Lương, nhìn bàn tay sưng đỏ, Nhuế Ngạn đau lòng đến đỏ mặt.
"Không sao đâu, nghiêm trọng hơn thế này anh cũng bị rồi." Trác Lương cọ môi vào tai cô:
"Ngạn Ngạn, vừa rồi em nói sẽ không bỏ đói anh, có phải không?"
Anh dựa vào gần, Nhuế Ngạn thoáng mất tự nhiên, nhỏ giọng nói:
"Em đã nói sẽ không đói chú rồi, chú còn hỏi."
Trác Lương được cô đảm bảo, khẽ cười bên tai cô, Nhuế Ngạn bị điệu cười sâu xa của anh làm nổi da gà.
Chị Phương nấu thuốc mang đến, Lưu Tô ôm bài tập đi theo nhờ Trác Lương giảng bài chi cậu.
Trác Lương chống cằm giảng cho cậu vài đề, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Nhuế Ngạn đang đi qua đi lại trong phòng, con ngươi tối tăm.
Chị Phương thấy giờ đã muộn bèn bảo Lưu Tô về nhà.
Lưu Tô thu dọn sách vở định rời đi, Trác Lương dựa vào sô pha chống cằm phân phó:
"Lưu Tô, em mang giúp anh cốc nước vào phòng ngủ đi."
Nếu là bình thường, Lưu Tô nhất định sẽ hỏi vặn anh vài câu, nhưng tối nay anh đã giảng cho cậu rất nhiều đề, Lưu Tô quyết định nghe theo anh, vào phòng bếp rót cốc nước mang vào phòng ngủ.
Còn chưa ngủ đã mang nước vào phòng ngủ làm cái gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!