Nhuế Ngạn trở lại bàn của mình, Trác Lương cũng đi theo, Nhuế Ngạn không còn tâm trạng uống rượu, chỉ định nói một tiếng đi trước với bọn họ.
Lục Mạn Huệ nhìn thấy Trác Lương đi tới, ánh mắt lập loè, vừa rồi lúc Nhuế Ngạn tiến lên mọi người đều trông thấy rất rõ ràng, thái độ thân mật ấy… Bàn tay rũ bên người của Lục Mạn Huệ siết chặt.
Nhuế Ngạn để lại tiền cho Mễ Nhân, giả vờ như không thấy những ánh mắt tò mò kia, tạm biệt mọi người rồi rời đi.
"Mạn Huệ, người đàn ông kia là ai vậy? Trông bộ dáng có vẻ thân quen với tổng giám đốc của Trác thị." Huệ Nghệ Văn nhíu mày, Nhuế Ngạn càng ngày càng khó đoán.
Lục Mạn Huệ cắn môi dưới, cô ta cho rằng Nhuế Ngạn có quan hệ với Trác Hiểu Thiên, hiện tại xem ra không phải, người thật sự có quan hệ với cô là Trác Lương.
Lục Mạn Huệ nghĩ trong phút chốc, đứng lên chạy ra ngoài quán bar, gọi Nhuế Ngạn một tiếng.
Nhuế Ngạn dừng bước quay đầu lại, Lục Mạn Huệ đi tới, cười nói:
"Nhuế Ngạn, từ sau khi em trở về chúng ta chưa từng ngồi ăn một bữa nghiêm chỉnh, hôm nào cùng nhau ăn cơm đi."
Đối với Lục Mạn Huệ, Nhuế Ngạn không biết nên nói có cảm giác gì, mấy năm nay ở Lục gia chỉ có Lục Mạn Huệ còn liên lạc với cô, Lục Mạn Huệ thoạt trông có vẻ dịu dàng nền nã, song Nhuế Ngạn lại không thể gần gũi với cô ta, mấy năm nay hai người cũng chỉ thân quen hơn so với người lạ một chút mà thôi.
"Vâng, đợi lúc nào rảnh đi."
Nhuế Ngạn ứng phó.
"Chào anh, chúng ta lại gặp nhau rồi." Lục Mạn Huệ quay đầu chào hỏi với Trác Lương:
"Anh còn nhớ tôi không? Chúng ta đã từng gặp nhau ở Bích Vân sơn trang."
Trác Lương đứng bên người Nhuế, một tay khoác vai Nhuế Ngạn, khéo léo nở nụ cười:
"Ngại quá, trí nhớ của tôi không được tốt." Ý là không nhớ.
Lục Mạn Huệ không có gì kinh ngạc, cưới với Trác Lương rồi xoay người trở về quán bar.
Nhuế Ngạn đứng yên nhìn bóng dáng uyển chuyển của Lục Mạn Huệ, trong lòng hơi mất tự nhiên, dù sao cũng là con gái Lục gia, giơ tay nhấc chân đều rất ưu nhã.
Lục Mạn Huệ tuy hiền hoà, nhưng nghĩ đến những cuộc gọi liên tục không ngớt, trong lòng Nhuế Ngạn lại trở nên cảnh giác.
Sao thế em?
Trác Lương nhéo vành tai cô.
Nhuế Ngạn lẳng lặng nhìn anh vài lần, cảm thấy càng tức giận.
Từ sau khi chú Tiểu Trác trở về cô liền trở thành cái máy tức giận, làm gì cũng có thể khiến cô nổi nóng.
Nhuế Ngạn lên xe, chào hỏi với anh Lưu xong rồi dựa lưng vào ghế không nói một lời.
Trác Lương tới gần cô, nhẹ nhàng nói: Anh xin lỗi.
Nhuế Ngạn cảm thấy mấy ngày nay bản thân như một ngọn lửa, lúc này lại không nhịn được tức giận:
"Anh xin lỗi anh xin lỗi, chú chỉ biết nói xin lỗi thôi à."
Trác Lương không biết ngoại trừ nói xin lỗi còn có thể nói gì, cuối cùng chọn im lặng, có điều tay vẫn nắm lấy tay cô không buông.
Nhuế Ngạn cho rằng anh sẽ có lý do khác để giải thích, đợi mãi cũng không thấy, càng tức.
Chú Tiểu Trác của cô không phải như thế.
Chú Tiểu Trác thông minh cơ trí biết bao, tại sao hiện tại lại thành bộ dáng này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!