Bình thường Trác Lương rất ít khi dùng điện thoại, lúc dùng đa số chỉ để trả lời WeChat cho Nhuế Ngạn, chắc chắn anh không hề biết tin tức trên mạng, Nhuế Ngạn suy nghĩ một lát, cảm thấy chuyện như thế này không nhất thiết phải nói cho anh, cảm xúc của bản thân anh còn chưa kiểm soát được, nói nhiều lại làm tăng gánh nặng trong lòng anh.
Buổi tối, Nhuế Ngạn tắm rửa xong, ngồi trên sô pha lau tóc, Trác Lương cầm một chiếc bút máy tới đưa cho cô.
Cái gì thế ạ?
Nhuế Ngạn cầm bút trong tay ngắm nhìn, khó hiểu, Chú cho cháu ạ?
Ừ. Trác Lương gật đầu.
Lúc nằm trong tay Trác Lương, Nhuế Ngạn tưởng đó chỉ là một chiếc bút máy màu đỏ, đến khi cầm trong tay, cô mới nhận ra dường như nó khác với những chiếc bút bình thường khác.
Nhuế Ngạn không rõ lắm, thuận tay bật nắp bút, khẽ bật thốt một tiếng, thứ này căn bản không phải là bút, mà là một con dao nhỏ, chỗ vốn là ngòi bút được thay bằng lưỡi dao, nhìn trông rất sắc bén.
"Cái này dùng để phòng thân, ngòi bút được làm từ thép vonfram, có thể đâm vỡ thủy tinh, cũng có thể dùng làm ngòi bút để viết, bình thường cháu cứ cất nó trong túi là được, không chiếm nhiều diện tích đâu." Trác Lương giải thích.
"Chú cho cháu cái này để làm gì ạ?"
Nhuế Ngạn tiện tay cầm một tờ giấy lên dùng bút rạch, trang giấy bị rạch làm đôi.
"Mấy hôm trước chú xem được tin có cô bé gọi taxi rồi xảy ra chuyện trên TV, tối cháu về muộn, thường xuyên gọi xe, nên cảnh giác hơn một chút."
Nhuế Ngạn biết tin đó, cô gái dùng phần mềm gọi xe, bị kéo đến một vùng ngoại thành hiếp rồi giết.
Anh đang quan tâm cô, nghĩ vậy, trong lòng Nhuế Ngạn chợt thấy ngọt ngào.
"Chú mua được ở đâu thế ạ?" Nhuế Ngạn hỏi.
"Chú thấy trên mạng có rất nhiều nơi bán cái này nên nhờ Ninh Trạch Dương mua một cái mang đến đây, sau đó cải tiến lại một chút, những thứ bán trên mạng chỉ được vẻ ngoài mà chẳng hiệu quả."
Ninh Trạch Dương chính là chàng trai học cấp ba trong ngôi nhà bị trộm hôm trước, bữa trước Ninh Trạch Dương cùng mẹ đến biếu nhiều quà quý giá như vậy, Nhuế Ngạn cảm thấy áy náy, vốn dĩ định mua một món quà có giá trị tương đương biếu lại, nhưng quà Ninh gia biếu quá quý, Nhuế Ngạn thật sự không kiếm được nhiều tiền đến thế, đành phải mua chút trái cây trả kèm với quà của họ, không nên nhận không của người ta.
Từ đó về sau, mỗi lần bà Ninh nấu món gì, hoặc sủi sảo hoặc bánh bao, đều nhờ Ninh Trạch Dương mang một phần đến đây cho họ, thường xuyên qua lại, dần dần cũng trở nên thân quen.
"Thật ra xác suất xảy ra chuyện này vẫn rất thấp, hơn nữa những cô gái gặp chuyện đều rất xinh đẹp." Nhuế Ngạn cảm thấy chuyện này rất khó xảy đến với mình, giống như rủi ro về máy bay, xác suất xảy ra với mình quá thấp.
"Cháu cảm thấy bản thân mình xấu lắm hả?"
Trác Lương nhìn liếc cô một vòng.
"Cháu không cảm thấy mình quá xấu, nhưng cũng không cảm thấy mình đẹp đến mức khiến người ta phải lấy thân thử nghiệm."
Nhuế Ngạn ngồi khoanh chân trên sô pha, cầm một tấm mặt nạ lên dán vào mặt.
"Thẩm mỹ của mỗi người một khác, nhỡ đâu có người bị mù cảm thấy cháu rất xinh thì sao?" Trác Lương nhìn mặt nạ màu đen trên mặt cô, nhíu nhíu mày, đồ của con gái đúng là kỳ lạ.
Bàn tay đang vuốt phẳng mặt nạ của Nhuế Ngạn khựng lại, khóe mắt liếc qua, tại sao nghe lời này lại cảm thấy có vẻ không đúng nhỉ? Chẳng phải khen cô mà ngược lại như đang chê cô vậy.
Nhuế Ngạn vịn vào sô pha quỳ lên, mặt đối mặt với Trác Lương:
"Chú, chú cảm thấy cháu có xinh không?"
Chỉ sợ đây là những lần ít ỏi mà Trác Lương tự đào hố chôn mình, đầu óc của cô nhóc này cũng linh hoạt đấy.
Trác Lương nghiêng đầu:
"Cháu chắn mất TV của chú rồi."
"Chú Tiểu Trác à, mời chú trả lời vào thẳng vấn đề, không được trốn tránh." Nhuế Ngạn cũng nghiêng đầu che khuất tầm mắt của anh, vì dán mặt nạ nên nói chuyện cũng không rõ tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!