Chương 30: (Vô Đề)

Chỉ muốn ở bên bạn

"Thanh Hà, tôi chỉ là muốn ăn cùng em một bữa sinh nhật thôi, tôi không có yêu cầu gì khác, Thanh Hà!"

Phó Nhi Thương như đang cầu xin, giơ tay ra nắm chặt tay Cố Thanh Hà lại, lúc này ánh mắt anh nhìn chăm chăm vào đôi mắt Cố Thanh Hà.

Cố Thanh Hà nhìn vào mắt anh, không chút động lòng, trong lòng đều là sự đồng cảm và thương hại Phó Nhi Thương.

Hai người cứ đứng đó, nhìn nhau rất lâu không nói lời nào.

"Thanh Hà, được không, mong em ở lại ăn cùng tôi bữa cơm, vì bữa cơm này mà tôi đã chuẩn bị rất lâu rồi, được không?"

Nhìn bộ dạng hèn mọn của Phó Nhi Thương, Cố Thanh Hà bỗng mềm lòng chẳng biết làm sao, cuối cùng đành gật đầu đồng ý.

Dù gì khoảng thời gian này Lục Minh Dân cũng không ở bên mình, cho dù giờ cô có về thì cũng chẳng có gì ăn.

Cứ như vậy Cố Thanh Hà rất nhanh đã đi sau Phó Nhi Thương quay lại nhà hàng đó.

Hai người ngồi xuống nhìn nhau không nói gì.

Phó Nhi Thương bưng trà rót nước cho Cố Thanh Hà, trong lòng như đang tâm sự trùng trùng vậy.

Chiếc bánh sinh nhật váy dài xinh đẹp đó tổng cộng có ba tầng, Phó Nhi Thương giúp Cố Thanh Hà cắt một miếng bánh sinh nhật ra để tượng trưng, đặt vào trong đ ĩa của cô.

"Cảm ơn."

"Không cần khách sáo."

Cho dù là hành động hay lời nói thì hành vi cử chỉ của Cố Thanh Hà đều để lộ ra cảm giác khoảng cách giữa mình và Phó Nhi Thương, cũng tỏ ra xa cách với Phó Nhi Thương.

Chỉ là những điều này Cố Nhi Thương đều có thể cảm nhận rõ được, chỉ là lại thực sự không nhẫn tâm nói ra thôi.

Cố Thanh Hà lặng lẽ ăn đồ trong tay, vẫn chẳng nói câu nào, đợi rất lâu cuối cùng cũng chậm rãi nói.

"Sao anh không đến ăn?"

Mà lúc này Phó Nhi Thương đang trêu đùa chú chó con mà Cố Thanh Hà đem theo, ánh mặt trời chiếu lên người Phó Nhi Thương trông cứ như đang dát một lớp vàng lên người anh vậy, vô cùng cuốn hút người khác, vô cùng ấm áp.

"Không sao, em ăn đi, tôi không đói."

Trong không khí lạ lùng này, hai người họ rất nhanh đã dùng xong bữa, từ nhà hàng đi ra.

"Tôi đưa em về nhé."

Ánh mắt rối bời của Phó Nhi Thương nhìn Cố Thanh Hà trước mặt.

Có lẽ đây là lần cuối cùng Phó Nhi Thương ở cạnh Cố Thanh Hà rồi, sau này sẽ chẳng thể có cơ hội tiếp xúc thế này với Cố Thanh Hà nữa rồi.

"Không cần đâu."

Chỉ là Phó Nhi Thương vừa nói xong thì Cố Thanh Hà cũng lập tức cắt ngang anh.

"Nhà tôi cách đây cũng không phải là rất xa, tôi tự mình về là được rồi, cũng không sớm nữa, anh cũng về sớm đi."

Trong lời nói của Cố Thanh Hà toàn là sự bài xích với Phó Nhi Thương.

Không biết tại sao Phó Nhi Thương luôn có cảm giác Cố Thanh Hà đang đứng trước mặt mình lúc này như đang cố gắng giữ khoảng cách an toàn với mình vậy.

"Nhưng…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!