Chương 23: (Vô Đề)

Chỉ muốn ở bên bạn

Phó Nhi Thương thô bạo mà đẩy mạnh Bạch Nhiên Khuyên ra, rồi lập tức đi ra ngoài cửa.

Những giọt nước mắt không ngừng chảy ra từ trong mắt Bạch Nhiên Khuyên.

Con tiện nhân Cố Thanh Hà kia, dù cho đã chết rồi cũng như âm hồn không tan mà xen vào giữa cô ta và Phó Nhi Thương, Bạch Nhiên Khuyên vừa nghĩ đến đây thì trong lòng cô ta liền dâng lên một sự ghê tởm như thể ăn phải ruồi bọ vậy.

Thế nhưng, cô ta khó khăn lắm mới đi đến được ngày hôm nay, bây giờ cô ta chỉ cách cái vị trí phu nhân của Phó Nhi Thương một bước cuối cùng nữa thôi.

Sau khi quét sạch hết những chướng ngại vật rồi, thì việc tiếp theo mà Bạch Nhiên Khuyên phải ổn định lại vị trí của mình.

Cô ta không cho phép bất kì ai cướp Phó Nhi Thương khỏi tay cô ta.

Đêm đã khuya.

Phó Nhi Thương loạng chà loạng choạng đi trên cả đoạn đường, rồi anh sờ vào trong túi để tìm chìa khóa để mở ra cửa nhà họ Phó.

"Đứng lại!"

Thế nhưng, chỉ mới bước vào cổng mấy bước thì đằng sau Phó Nhi Thương đã vang lên một giọng nữ sắc bén.

Sao bà ấy lại về đây?

Khi anh quay đầu nhìn thì quả nhiên đó là một người phụ nữ trung niên ăn mặc đoan trang, dung mạo xinh đẹp đang lạnh mặt nhìn chằm chằm vào Phó Nhi Thương.

"Mẹ? Sao mẹ lại đến đây?"

Phó Nhi Thương chậm rãi nói.

Trong phòng bếp, Bạch Nhiên Khuyên cũng đang từ từ bưng trà đi ra.

Khi ánh mắt liếc nhìn đến Phó Nhi Thương thì trên mặt cô ta hiện lên một nụ cười ngọt ngào, tựa như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

"Bác gái, Nhi Thương bữa nay ra ngoài xã giao thế nên về có hơi muộn, cháu…"

"Được rồi!"

Bạch Nhiên Khuyên còn chưa nói xong thì bà Phó đã lên tiếng ngắt lời cô.

"Cháu không cần phải tiếp tục che giấu giúp nó đâu. Nhi Thương, con có biết mấy ngày gần đây con không ở công ty, công ty loạn đến thế nào rồi không!"

Bà Phó trầm mặt mà gằn giọng quát lên.

"Bác gái, bác đừng tức giận… Nhi Thương… Anh ấy…"

Bạch Nhiên Khuyên thấy thế liền vội chạy qua rồi duỗi tay khẽ vỗ lên lưng của bà Phó, lại vừa không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Phó Nhi Thương.

"Nhi Thương, anh mau nói gì để bác đừng tức giận nữa đi."

"Ha ha…"

Phó Nhi Thương nghe xong lời nói của Bạch Nhiên Khuyên thì không kìm được mà nở nụ cười lạnh.

"Bạch Nhiên Khuyên, là cô mời mẹ tôi đến đúng không?"

"Cái gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!