Chỉ muốn ở bên bạn
Cuối cùng thì sau thời gian dài chờ đợi, đèn phòng phẫu thuật cũng tắt.
Bạch Nhiên Khuyên đã phẫu thuật xong.
Bạch Nhiên Khuyên nằm trên giường bệnh đang được bác sĩ đẩy ra từ phòng phẫu thuật, Phó Nhi Thương từ xa nhìn lại thì thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, trông rất tiều tụy, trong mắt anh lúc này tràn đầy sự đau lòng.
"Nhiên Khuyên, em thế nào rồi?"
Phó Nhi Thương không ngừng gọi tên Bạch Nhiên Khuyên, mong rằng cô có thể đáp lại mình.
"Tổng giám đốc Phó, vừa mới phẫu thuật xong nên cô Bạch sẽ không tỉnh nhanh thế được, anh đừng quá lo lắng, về nghỉ ngơi sớm đi thôi."
"Không cần." Phó Nhi Thương duỗi tay nắm chặt lấy tay của Bạch Nhiên Khuyên vào trong tay mình, "Tôi sẽ ở đây cùng với Nhiên Khuyên, sẽ không đi đâu hết."
Giường bệnh được đẩy về phòng bệnh Vip, Phó Nhi Thương ngồi cạnh giường bệnh nhìn Bạch Nhiên Khuyên nằm đó, trong lòng anh tràn đầy sự áy náy.
Nếu như không phải do anh bỏ cô lại một mình ở lễ cưới thì có lẽ Bạch Nhiên Khuyên lúc này sẽ vẫn khỏe mạnh, và bình an.
Nghĩ đến điều ấy thì sự áy náy như thủy triều dâng lên trong lòng Phó Nhi Thương.
Hôm nay, anh thật sự đã trải qua rất nhiều chuyện, mà tất thảy lại đều do Cố Thanh Hà gây nên, thế nên Phó Nhi Thương thầm quyết tâm ngày mai sẽ tự mình đến cục cảnh sát chém Cố Thanh Hà ra thành từng mảnh!
"Tinh tinh tinh…"
Đúng lúc này thì điện thoại của Phó Nhi Thương vang lên.
"Ai đó?"
"Tổng giám đốc Phó, không hay rồi!"
Giọng nói truyền từ đầu dây bên kia là giọng vệ sĩ riêng của Phó Nhi Thương.
"Sao vậy?"
Nghe thấy giọng điệu vô cùng lo lắng của anh ta, Phó Nhi Thương không kìm được mà nhíu mày lại.
"Chúng tôi vừa nhận được tin, vào 5 tiếng trước thì Cố Thanh Hà đã được Lục Minh Dân bảo lãnh khỏi cục cảnh sát!"
"Cái gì!"
Phó Nhi Thương khi nghe thấy tin tức đó thì cứ như bị sét đánh ngang tai, anh kích động đứng bật dậy, đầu óc vốn có chút mơ hồ, lúc này cũng trở nên vô cùng tỉnh táo.
"Không thể nào! Cô ta là tội phạm giết người, sao có thể được thả ra chứ!"
"Phía cảnh sát giải thích là do Lục Minh Dân đã nộp một khoản tiền bảo lãnh rất lớn, mà hơn nữa… Cố Thanh Hà cũng chỉ còn sống được không quá 3 tháng… Mà tội danh cố ý giết người của cô ta cũng không được xác định… Thế nên sau thời gian 12 tiếng giám sát thì… cô ta đã được Lục Minh Dân bảo lãnh ra ngoài!"
"Chết tiệt!"
Nghe đến đây, Phó Nhi Thương liền dùng sức đấm mấy phát lên cái bàn bên cạnh giường bệnh.
"Tiếp tục điều tra cho tôi! Nếu người đã bị Lục Minh Dân đưa đi thì đem người đến nhà hắn ta đòi người! Dù cho có phải dỡ cả căn nhà của hắn ta cũng phải đưa được Cố Thanh Hà về đây cho tôi!"
"Chuyện này… e là không thể được rồi…" Nói đến đây thì giọng nói của đầu bên kia đã tràn đầy sự run rẩy.
"Rột cuộc là có chuyện gì, nói rõ ra xem nào?"
"Theo nguồn tin tin cậy thì sau khi cả nhà Lục Minh Dân được thả khỏi cục cảnh sát thì đã chuyển hết toàn bộ tài sản trong nước ra nước ngoài rồi, bây giờ nhà họ Lục đều đã người đi nhà trống, còn chuyện nhà họ đi đâu thì đến bây giờ căn bản không ai biết hết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!