"Không cần học! Em không thích". Sau khi phản ứng kịp Kỷ Tư Tuyền bật thốt lên: "Anh bây giờ như vậy đã là rất tốt rồi"
Kiều Dụ đúng lên, đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt thanh trạm chăm trú
nhìn cô: "Nếu như quyết định ở chung một chỗ, anh cũng sẽ tiếp nhận và
bao dung khuyết điểm cùng thói quen của em"
Kỷ Tư Tuyền vốn đang rất biết điều lắng nghe, nghe đến đó chợt cau mày hung tợn phản bác: "Em không có khuyết điểm"
Kiều Dụ không nhịn được nghiêng đầu sang chỗ khác cười, thật là một cô gái tự luyến lại còn bá đạo.
Chạng vạng tối của mùa hè, khí trời chưa tiêu, ánh nắng chiều không gắt,
những đám mây ngũ sắc giăng đầy bầu trời, chàng trai kiên nhẫn đỡ cô gái một chân quấn băng vải trắng, nhìn cô nhảy từng bước từng bước về phía
trước, khóe miệng luôn nở nụ cười, cô gái cúi đầu nhìn đường, không nhìn thấy nhu tình và cưng chiều tràn đầy trong đáy mắt anh.
Giữa
trưa mùa xuân, ngày ấm gió nhẹ, ánh mặt trời màu vàng sáng rỡ tà tà
chiếu vào, một chùm hoa rớt xuống sàn nhà, ấm áp mê hoặc lòng người, rèm
cửa rộng rơi xuống nền đất bên cửa sổ nhẹ nhàng phập phồng theo gió.
Lúc này đại đa số mọi người đều đang nghỉ trưa, trong phòng vẽ tranh của
Đại học X, chỉ có một nam một nữ hai bóng dáng đang bận rộn.
Chẳng được bao lâu, cô gái liền đứng lên, cầm lên bức vẽ trên giá vẽ tiến tới chàng trai ở cách đó không xa, cười hi hi nghiêng đầu gọi anh: "Kiều
Dụ, em vẽ xong rồi"
Sau đó liền cầm bút chỉ điểm cảnh sông núi trên bức tranh.
Chàng trai đang đứng trước bàn vẽ, áo sơ mi trắng tùy ý vén lên làm lộ ra
cánh tay rắn chắc trắng nõn, nghe được thanh âm liền ngẩng đầu lên, một
tay đặt trên bàn vẽ, mặt cưng chiều nhìn cô gái đang giương nanh múa
vuốt, mỉm cười ôn hòa, nhìn thấy một mảnh màu vàng bên cạnh lông mi của
cô đang nâng lên, nhẹ nhàng rung động tựa như một con bướm sống động,
đột nhiên đưa tay ra chạm vào mặt của cô.
Kỷ Tư Tuyền sợ hết hồn, cánh tay đang quơ múa giữa không trung cũng không kịp thu hồi về nữa,
mở to đôi mắt trong trẻo đen láy nhìn anh.
Ngón tay của Kiều Dụ chà nhẹ dưới lông mi của cô, sau đó cầm một cái lông mi xuống cho cô nhìn.
Anh mới vẽ xong tranh, ngón tay mang theo hương gỗ cùng hơi thở bạc hà, đầu ngón tay hơi lạnh, đều làm mặt cô nóng bừng, lại làm cô rối loạn.
Kiều Dụ nhìn Kỷ Tư Tuyền chợt lóe đôi mắt to nhìn loạn khắp nơi, biết cô bá
đạo cố chấp không có ý tốt, liền ho nhẹ một tiếng chậm rãi hỏi: "Thật ra anh vẫn muốn hỏi em, em có nghĩ tới hay không, sau này em thật đi
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!