Chương 50: (Vô Đề)

Bạc Trọng Dương tham gia lễ khởi công xong, trước khi rời đi còn cố tình gọi Kiều Dụ, không biết là tính chúc mừng hay vẫn là vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

Kiều Dụ tới khách sạn, tìm đến phòng Bạc Trọng Dương thì thời gian vẫn còn sớm, thấy anh ta đang ngồi trên salon xem tin tức.

Bạc Trọng Dương thấy anh đi vào lập tức nở nụ cười xấu xa, gọi anh cùng vào xem.

Lại là cái tin tức kia. Trên màn hình là cảnh Bạc Quý Thi bị che sau lưng anh, trên mặt không rõ biểu tình, không thấy kinh hoảng, cũng không thấy sợ hãi, tựa hồ như đã sớm đoán được hết thảy.

Bạc Trọng Dương liếc mắt nhìn Kiều Dụ một cái. "Hạng mục làng du lịch là do con bé đổi bằng vài hạng mục nhỏ khác. Theo lâu như vậy, rốt cục đến lúc được nở mày nở mặt, cậu cho là vì sao mà nó không ra mặt trong lễ khởi công chính thức mà lại đi tham gia vào cái lễ khánh thành nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn đó? Vài ngày trước, nó còn gọi điện thoại về để cha tôi thu xếp cho nó đến tham dự lễ khởi công, rõ ràng biết ngày đó sẽ xảy ra chuyện.

Người là do nó thuê, việc gì cũng do nó tự an bài, nó tự biên tự diễn, còn đem tội danh đổ lên đầu người khác, lấy tiến làm lùi, trò nó giỏi nhất chính là giả bộ nhu nhược yếu đuối để lôi kéo sự ủng hộ của người ta, tôi không tin là cậu lại không biết được điểm này. 1 năm trước, trong tay nó có một hạng mục lớn, để giữ thể diện, nó còn làm giả số liệu để tăng lợi nhuận, giờ chuyện đó đã bị bại lộ, nó còn lôi kéo cậu gây scandal để đánh lạc hướng dư luận. Cậu vì cái gì mà còn tiếp nhận nó? Kiều Dụ, cậu quá lương thiện rồi."

Kiều Dụ vẻ mặt bình tĩnh:" Tất cả tôi đều biết. Tôi không phải lương thiện, tôi chỉ không muốn nợ cô ấy cái gì. Tôi cũng sẽ nói rõ ràng với cô ấy, sau vụ việc này, chúng tôi coi như đã thanh toán xong."

"Không cần, tôi cũng nghe rõ rồi." Bạc Quý Thi bỗng nhiên mở cửa tiến vào, nhìn Bạc Trọng Dương: "Baba nói em và anh cùng về."

Bạc Trọng Dương nhún nhún vai: "Cứ vậy đi."

Sau đó đứng lên vỗ vỗ bả vai Kiều Dụ rồi đi ra ngoài, dành không gian cho hai người.

Trên mặt Bạc Quý Thi không còn nét dịu dàng thường ngày, chăm chăm nhìn Kiều Dụ, Kiều Dụ không chút né tránh, cũng nhìn lại.

Bạc Quý Thi cười lạnh một tiếng: "Kiều Dụ, đôi khi em cảm thấy anh đặc biệt đáng sợ, căn bản em không dám đối mặt với anh. Anh biết không, trên người anh có một loại khí chất đặc biệt, lòng như gương sáng, nhìn thấu tất cả, vậy mà khuông mặt vĩnh viễn chỉ có một nụ cười nhạt. Anh không phải không rõ dụng tâm của em, mà vẫn có thể cười với em như cũ, tựa như cho đến nay dù có chuyện gì bực bội đến cỡ nào thì anh cũng vẫn cười được.

Em những tưởng rằng bộ dáng của anh chính là như vậy, luôn giữ bộ dáng mỉm cười với mọi người, bao dung cả những điều xấu xa, dơ bẩn. Về sau em mới biết, anh cười với người khác cũng chẳng đại biểu cho cái gì, người thật sự được anh đối xử ôn nhu, dịu dàng chỉ có Kỷ Tư Tuyền mà thôi. Ôn nhu của anh, ẩn nhẫn của anh, tính khí trẻ con của anh tất cả chỉ dành riêng cho một người."

Kiều Dụ tựa hồ không muốn cùng cô ta tiếp tục nói chuyện, liền tắt TV đứng lên: "Chuyện này qua rồi, chúng ta vẫn làm bạn. Em chuẩn bị xuống đi, lát nữa anh đưa em và Bạc Trọng Dương ra sân bay."

Nói xong liền tính rời đi, lúc chuẩn bị mở cửa thì đột nhiên bị Bạc Quý Thi ngăn lại: "Đừng mở! Bên ngoài đều là phóng viên, nếu bị bọn họ bắt được chúng ta cùng ở một phòng, thì không biết sẽ viết ra bao nhiêu điều khó nghe."

Kiều Dụ quay đầu nhìn cô ta, vẻ mặt bình tĩnh.

Bạc Quý Thi yên lặng đối diện với anh, sau đó thấy anh không chút do dự mà nhấn nút mở cửa.

Trong hành lang không một bóng người.

Bạc Quý Thi cúi đầu cười khổ: "Kiều Dụ, em thật sự bại trong tay anh. Một chút cơ hội anh cũng không cho em. Quả thực là anh vừa mới có chút do dự, em lại nắm được nhược điểm của anh, anh nghĩ có thể đi dễ dàng vậy sao?"

Kiều Dụ bước ra, đứng ngoài nhìn cánh cửa từ từ khép lại che đi ánh mắt anh nhìn Bạc Quý Thi, nhẹ giọng nói với cô ta: "Thành ý lớn nhất một người đàn ông có thể đem lại cho một người con gái chính là sự trong sạch. Hơn nữa anh cũng tin em, tin tưởng vào bản tính lương thiện của em."

Kỷ Tư Tuyền là người cuối cùng còn ngồi lại ăn cơm trong phòng khách. Cô ôm máy tính lướt web thì phát hiện tin tức về Kiều Dụ và Bạc Quý Thi đã sớm biến mất, tin tức rung chuyển trời đất hiện giờ là chuyện một diễn viên nổi tiếng kết hôn.

Kỷ Tư Tuyền tắt trang web, bắt đầu dùng máy tính phân loại tài liệu để lưu trữ. Sau khi hoàn thành, cô tính rời đi thì thấy ở góc màn hình có một thư mục. Cô bỗng dừng lại, nhìn thư mục đó thật lâu.

Sau không thể chịu được, cô liền mở ra. Bên trong có 6 thư mục khác, cái mới nhất cũng cách đây 6 năm. Cô mở đến thư mục thứ ba thì rất nhanh tìm được thứ mình muốn tìm, có cả tin tức mà cũng có cả video.

Kiều Dụ không nói sai, năm đó quả thật anh có đến họp tại tòa thị chính của một thành phố gần chỗ cô sống, thời gian trùng khớp, địa điểm trùng khớp.

Cô cho tới giờ cũng chưa từng dám nhìn kỹ, ngay cả ngó qua cũng không, chỉ máy móc thu thập tin tức mà thôi. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy, cô mới đủ dũng khí mở ra xem.

Lúc ấy là phỏng vấn cả đoàn, kỳ thật anh đứng giữa một đám thanh niên tài tuấn (tài năng + tuấn tú) cũng không thể thấy được, nhưng cũng không thể bỏ qua sự tồn tại của anh.

Anh hoặc theo đoàn người từ từ tiến qua màn ảnh, hoặc ngồi trống trải nơi phòng họp, lặng lẽ lắng nghe, ngẫu nhiên phát hiện ống kính chiếu về phía mình thì cũng không chút hoang mang mà chỉ mỉm cười.

Sau phóng viên nước ngoài phỏng vấn phỏng vấn trưởng đoàn đón tiếp hỏi ông ta thích nhất ai trong đoàn Trung Quốc.

Vị kia rất nhanh cho ra đáp án, là Kiều Dụ.

Nói anh nhìn qua thì không có gì đặc biệt, nhưng lại làm người ta cảm thấy thật sự đặc biệt. Nói anh khi không bị chú ý thì hoàn toàn có thể hòa lẫn trong đám đông. Nhưng khi được chú ý đến thì bất luận là ai cũng không thể che lấp vầng hào quang của anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!