Qua rất lâu, Kiều Dụ mới lại mở miệng, trong giọng nói như xưa không có cái lạnh giá trầm thấp: "Cho tới bây giờ, tôi vẫn cho rằng như vậy. Mỗi tòa kiến trúc hẳn đều có phong cách và linh tính của chính nó, không chỉ có sang trọng và xa hoa, vẫn có tự nhiên và thoải mái, tiết kiệm năng
lượng và chi phí thấp cũng chẳng hề hạ thấp giá trị của kiến trúc, tạo
hình cùng công năng phải hỗ trợ lẫn nhau, kiến trúc sư là sống, thì kiến trúc cũng nên là sống. Kiến trúc tốt không phải xếp dựa vào kỹ thuật và tài hoa, mà là tình cảm cùng những thứ bên trong dung hợp. Tuyền Hoàng, kiến trúc sư Từ, kiến trúc sư Vi, trong phương án thiết kế của mọi
người theo quan niệm đó, không có sức cuốn hút, tôi không thấy có tình
cảm trong đó, kiến trúc trống rỗng vô vị không có linh hồn. Khi nó chỉ
có thể là một tòa kiến trúc, nó liền đánh mất đi ý nghĩa tồn tại"
Nói xong một lúc sau mới nhìn lại Kỷ Tư Tuyền, gắt gao nhìn chằm chằm cô,
ánh mắt và giọng điệu từ từ đánh thẳng vào lòng người: "Thiết kế của em
luôn có trình độ, nhưng trong cái này, anh cơ bản không nhìn tới. Kỷ Tư
Tuyền, em đang trốn tránh cái gì?"
Trong lòng Kỷ Tư Tuyền trầm xuống, anh vậy mà liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô đang trốn tránh.
Cô thừa nhận cô đang qua quýt, từ lúc đi tới làng du lịch, một giây kia,
bản năng cô liền mâu thuẫn, tới chốn cũ là nhớ tới người cũ, cô không
muốn nỗ lực tâm huyết, từ đầu tới cuối chỉ là có lệ, đang trốn tránh,
trốn tránh nhớ lại những tổn thương đau đớn đã qua.
Kỷ Tư Tuyền cùng anh nhìn nhau rất lâu, vẻ mặt thất bại, hít sâu một hơi chậm rãi thở ra, rũ mắt nhẹ giọng mở miệng: "Sửa"
Cuộc họp rất nhanh chấm dứt, khi trong phòng chỉ còn lại vài người của công
việc, Vi Hãn vẫn còn trong khiếp sợ, khó có khi đứng đắn mở miệng: "Thật sự đáng tiếc... . Là tổn thất của giới kiến trúc..."
Tăng ca đẩy nhanh tốc độ làm được phương án như thế lại bị ruồng bỏ, không
khỏi có người tức giận, có lẽ là thất bại tích tụ quá nhiều, sau đó tất
cả mũi nhọn đều chĩa về Kiều Dụ.
Kỷ Tư Tuyền thờ ơ lạnh nhạt một lúc
lâu, cười lạnh mở miệng: "Người khác thì tôi không biết là không hiểu
nhưng giả vờ hiểu, tôi chỉ biết năm đó đại học X lưu truyền mấy câu, là
nói nhân vật phong vân trong trường đại học, trong đó có một câu chính
là, tính đến tài tử phong lưu, cần phải xem 'Kiến Kiều". Cái gọi là
'kiến Kiều" chính là Kiều Dụ của học viện kiến trúc. Năm đó anh ấy dẫn
theo các em trai em gái khóa dưới tham gia nhiều cuộc thi cầm giải
thưởng mỏi tay, ung dung vui vẻ lại thành thạo có thừa, giáo sư trong
viện căn bản không cần quan tâm. Mặc dù bây giờ không làm một nhóm, cũng không phải để cho các cậu có thể tùy tiện bố trí"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!