Tùy Ức giường như nhận ra điều gì đó, huých khuỷu tay Kỷ Tư Tuyền hỏi:" Thế nào? Có quen sao?".
Kỷ Tư Tuyền đem tầm mắt đang nhìn Kiều Dụ quay sang, nở nụ cười đầy thâm ý: " Hôm nay, phỏng vấn tớ có tới"
Tùy Ức liền hiểu ra, nói: "Vậy cậu cách xa như vậy nhìn người ta làm gì?".
Kỷ Tư Tuyền suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý: "Cậu nói đúng, có chút hơi xa".
Nói xong liền đứng lên mang theo cái ghế cứng rắn đặt trong khe hở giữa Kiều Dụ và Lâm Thần, thu hẹp khoảng cách gần nhất.
Lâm Thần mang bộ mặt xem kịch vui rất phối hợp tạo ra khoảng trống cho Kỷ Tư Tuyền.
Tùy Ức đỡ trán, ba người cùng phòng các cô sao không có lấy một người bình thường.
Người trong một phòng, đại khái chỉ có Tùy Ức và Tiêu Tử Uyển là đang làm
chính sự, vẻ mặt bình tĩnh không quan tâm mấy người bên cạnh hồ nháo bắt đầu hướng về phía thực đơn gọi món, hai người ngồi chung một chỗ, một
người đọc tên món ăn, một người viết, rõ ràng không có quen thuộc nhưng
nhìn lại thì thấy sự thân mật ăn ý.
Kỷ Tư Tuyền trong lúc vô tình nhìn qua, nhíu mày, sau đó mỉm cười càng giống một tiểu hồ ly.
Bữa cơm tối hôm đó vô cùng náo nhiệt, chỉ là trên đường về, Kỷ Tư Tuyền có chút thất thần.
Trong lúc ăn tối, bất luận cô nửa thật nửa đùa chêu trọc Kiều Dụ như thế nào, anh ấy cũng đều nở nụ cười khoan dung, bốn nam sinh ngồi cùng một chỗ,
anh ấy yên lặng nhất, khí chất ôn nhu nhất, nhưng cũng khiến cho người
ta không cách nào sao lãng.
Buổi tối, sau khi tắt đèn, nữ sinh trong phòng ngủ nằm nói chuyện, tiếng cười huyên náo không ngừng.
Tam bảo lăn lộn trên giường: "A Ức! Trong tay cậu có tài nguyên tốt như vậy tại sao không sớm nói cho chúng tớ biết? Oa ca ca! Tứ đại bối lạc của
hội sinh viên! A…….! Tớ quá phấn khích, không thể nào ngủ được!"
Hà ca tay cầm đèn pin chiếu đến giường của Kỷ Tư Tuyền: "Yêu nữ, yêu nữ!
Bình thường không phải cậu độc lưỡi nhất sao, đánh giá bốn vị sư huynh
một chút đi!"
Kỷ Tư Tuyền nằm trên giường nhìn chằm chằm trần
nhà, hai mắt vô hồn, lười biếng mở miệng: "Ôn Thiếu Khanh đây, chẳng qua là ôn nhuận như ngọc, nhưng khi mở miệng công kích thì không thể lường
trước được, bọn mình là hậu bối ngàn vạn lần đừng chêu trọc. Lâm Thần
sao, thoạt nhìn qua thấy sáng sủa nghịch ngợm, bất quá cũng không phải
là người đơn giản, còn cần quan sát thêm. Còn Tiêu Tử Uyên, không nói
nhiều, là một người mười phần phúc hắc, đại khái chỉ có Tùy Ức mới xứng
tầm".
Tùy Ức trong bóng tối tiếp chiêu, rất nhanh mỉm cười hồi đáp: "Thế nào lại không nói đến Kiều sư huynh?".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!