Chương 23: Chỉ có ảm đạm

Kỷ Tư Tuyền phiền

muộn bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, đáy mắt dần dần tích lũy lạnh lùng và tự giễu, chẳng qua thời gian ngắn ngủi vài giây, Kiều Dụ liền nhìn một

hồi trở mặt biểu diễn, anh có chút lờ mờ, thật cẩn thận hỏi: "Tại sao

hôm nay lại tăng ca?"

Kỷ Tư Tuyền khôi phục lại bộ dạng lãnh diễm cao quý: "Tại sao tôi tăng ca hay không còn cần phải hướng Kiều bộ báo

cáo? Trong hợp đồng có viết điều này sao?"

Kiều Dụ nhíu mày: "Hiện tại không phải thời gian đi làm, không cần gọi anh là bộ trưởng"

Khóe miệng Kỷ Tư Tuyền cong cong vừa phải, nhưng đáy mắt rõ ràng vẫn tối tăm như trước, không mặn không nhặt mở miệng: "Vậy xin hỏi Kiều công tử,

còn có việc không?"

Kiều Dụ từ đầu đến giờ vẫn không rõ Kỷ Tư

Tuyền bỗng nhiên trở mặt la vì cái gì, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể

nghĩ đến một nguyên nhân kia: "Em... kì sinh lý?"

Khóe miệng Kỷ Tư Tuyền lập tức co rút, vẻ mặt phức tạp trừng mắt nhìn Kiều Dụ một cái.

Kiều Dụ liền biết chính mình đoán sai, thực lý trí bắt đầu nói sang chuyện khác: "Mấy hôm trước đi công tác..."

Kỷ Tư Tuyền đột nhiên mở miệng ngắt lời, cũng không thèm nhìn Kiêu Dụ,

ngay cả giọng điệu cũng lạnh đi vài phần: "Kiều bộ đi công tác, cái loại chuyện này, không cần nói cho tôi biết"

Kiều Dụ bừng tỉnh ngộ: "Em là... bởi vì anh đi công tác không nói với em, cho nên tức giận?"

Kỷ Tư Tuyền sửng sốt, nghiêng đầu quay sang một bên, nhíu mày gượng gạo trả lời: "Anh suy nghĩ quá nhiều rôi"

Kiều Dụ rõ ràng nhìn thấy trên mặt cô mất tự nhiên, k.y. cười cười không có

tiếp tục trả lời, từ trong ngăn kéo cạnh bàn lấy ra một cái bình nhỏ, đi đến trước mặt Kỷ Tư Tuyền đưa cho cô.

Kỷ Tư Tuyền nhận lấy xem một chút, thuốc mỡ màu trắng, thuyết minh cựa đơn giản, chuyên trị muỗi đốt.

Kiều Dụ tiếp tục nói tiếp nội dung vừa bị cắt đứt: "Mấy hôm trước đi phía

nam công tác, muỗi phía nam so với phương bắc hung hăng ngang ngược hơn, loại thuốc này trị muỗi đốt đặc biệt hữu hiệu, liền mang một lọ cho em. Về sau bị muỗi đốt đừng dùng sức gãi, để lại sẹo sẽ không thể mặc

váy đẹp được"

Hô hấp của cô bị kìm hãm, một câu rất quen thuộc,

ngày đó cô lạt mềm buộc chặt, cố ý nói cho anh nghe, muốn làm anh đau

lòng, bây giờ từ miệng anh nói ra, cái đau lại chính là trái tim của cô.

Kỷ Tư Tuyền cắn chặt răng, mở miệng cười đến đôi mắt cong cong lại đem lọ thuốc trong tay trở lại: "Kiều sư huynh có tâm rồi"

Kiều Dụ nhìn Kỷ Tư Tuyền, thật lâu sau cúi đầu, đầy bất đắc dĩ thở dài.

Anh vẫn biết, Kỷ Tư Tuyền từ trước tới nay là khó dỗ dành nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!