Chương 20: Trong mộng tìm anh, trăm ngàn lần

Kiều Dụ tựa hồ như còn muốn nói gì nữa, nhưng Kỷ Tư Tuyền bỗng nhiên đứng lên, cũng không thèm liếc anh một lần liền đi ra.

Lời nói mà Kiều Dụ muốn nói mãi cho đến khi ăn cơm tối xong cũng không tìm được cơ hội để nói ra miệng.

Trên đường trở về, trời đã rất tối, mỗi người ngồi trên xe đều một bộ dạng

trong tình trạng kiệt sức, dđlqđ Kỷ Tư Tuyền ngồi ở góc riêng biệt nhất

của xe ngủ tiếp, những ngọn đèn ngoài xe không ngừng chiếu vào, cô ngồi

dậy từ trong túi lấy ra cái chụp mắt đeo lên tiếp tục ngủ.

Âm

thanh sột soạt phía sau chấm dứt, Kiều Dụ cong cong khóe miệng nở nụ

cười không thành tiếng, cô vẫn là bộ dạng đó, khi ngủ say tính tình xấu

đến lạ thường, đều không cho ai mặt mũi.

Khi còn đi học, thỉnh

thoảng bị cô lôi kéo cùng cô lên lớp, trong phòng học nhiều người như

vậy, cô công khai lớn tiếng trách cứ: "Bạn học phía sau nói chuyện nhỏ

tiếng một chút được không, không nên ảnh hưởng đến giấc ngủ của bạn học

phía trước"

Quay đầu mới phát hiện thầy giáo trên bục giảng trợn

mắt há hốc mồm nhìn cô, cô mới miễn cưỡng nói một lần nữa: "Không nên

ảnh hưởng... thầy giáo giảng bài"

Vừa may thầy giáo đó quen biết anh, nhìn anh, lại nhìn sang cô, muốn nói cái gì đó, lại tựa như

không biết nói cái gì, sắc mặt cực kỳ phấn khích. dđlqđ Hai người bọn họ kỳ thật là hai loại người, anh di chuyển là tuyến đường trong quy trong củ, cô chấp hành chính là phương châm kiếm tẩu thiên phong*, anh đi học cho tới giờ đều là sinh viên nghiêm túc nghe giảng, mà cô vẫn đều đang

ngủ, cũng có ý kiến của riêng mình, các tác phẩm từ trong tay của cô vẽ

ra có linh khí, đánh thẳng vào lòng người, tựa như con người cô.

(* Không theo quy tắc bình thường)

Không biết tiếng chuông di động của ai vang lên, rất nhanh có người nhận,

giọng nói không to, nhưng lại dây dưa chit chit không chịu cắt đứt.

Kỷ Tư Tuyền không an phận trở mình vài lần, đại khái thật sự kiên nhẫn đến cực điểm rồi, nghiến răng âm trầm mở miệng: "Bỏ điện thoại, hoặc là bỏ

cậu, chính mình chọn một cái đi"

Vào tổ đã lâu, đêu biết tác phong bản lĩnh của Tuyền hoàng, người gọi điện thoại lập tức nín lặng cúp điện thoại.

Mới im lặng không bao lâu, di động lại rung lên không ngừng, Kiều Dụ cau

mày ấn phím tắt, quay lại soạn tin nhắn ngắn, bảo người gọi điện gọi lại sau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!