Kỷ Tư Tuyền lúc này
mới phát hiện khóe miệng của anh cũng sưng lên, tuy rằng so với mấy gã
đàn ông gây sự kia tốt hơn không ít, nhưng dù sao lấy ít địch nhiều, kết quả cũng vẫn bị trúng mấy quyền.
Cô đi qua nhận lấy bông băng
trong tay anh, đứng ở trước mặt anh giúp anh sát trùng vết thương, vẻ
mặt mất hứng: "Tại sao các bạn học nhìn thấy anh và bọn chúng đánh nhau
cũng không giúp anh vậy?"
Kiều Dụ thay bọn họ gỡ tội: "Là anh bảo bọn họ đừng động, đánh nhau bị thầy giáo biết sẽ bị ghi tội"
Kỷ Tư Tuyền nhẹ nhàng nâng cằm của Kiều Dụ làm cho anh hơi ngẩng đầu lên,
cầm bông nhẹ nhàng chấm vào chỗ sưng đỏ ở khóe miệng: "Bọn chúng chính
là muốn tiền thôi, cho bọn chúng là được rồi"
Hai người một đứng
một ngồi, Kiều Dụ lại bị cô nâng cằm ngửa đầu, tư thế có chút kỳ quái,
anh đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt của cô: "Bởi vì có cậu bé ở đó, cậu bé
không nhìn cũng không có xác minh rõ như vậy, nếu thật trả thù lao xong
việc, sẽ làm cho cậu bé cho rằng mình làm không đúng. Nhưng trên thực
tế, cậu ấy không có gì sai"
Kỷ Tư Tuyền còn tại vì chưa nhìn thấy tình huống tại chỗ mà canh cánh trong lòng: "Cho nên anh bảo em đưa cậu bé đi, sợ cậu bé nhìn thấy anh dùng nắm đấm giải quyết vấn đề?"
Kiều Dụ cong cong khóe môi: "Không hoàn toàn bởi vì cậu bé, cũng là không
muốn để em nhìn thấy, dù sao đánh nhau cũng không đúng"
Kỷ Tư
Tuyền bị một câu nói lừa của anh mà như mở cờ trong bụng, tuy rằng vẫn
như trước phụng phịu, động tác dưới tay lại càng lúc càng nhẹ nhàng:
"Vậy anh còn đánh?"
Kiều Dụ lại nhẹ tay đặt lên lưng của cô:
"Nhóm người này không nói đạo lý, anh trời sinh tính ngu dốt, nghĩ không ra biện pháp tốt nào"
Khi đó, họ ở bên nhau chưa lâu, lúc trước
cũng chẳng qua là nắm nắm tay ôm ôm một cái mà thôi, giờ phút này động
tác của anh tự nhiên, hai người lại kề sát quá gần, như là bị anh ôm
trong ngực, Kỷ Tư Tuyền cũng bắt đầu càn quấy: "Em mặc kệ, Kiều Dụ, em
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!