Chương 14: Nhị ca quốc dân

Hà ca cười đến đập vỡ cả bàn. Tam bảo lôi kéo Kỷ Tư Tuyền và Hà ca chơi xấu không đồng ý không buông tha.

Tùy Ức im lặng ngồi ở chỗ đó, nhìn ba người ầm ĩ, nhưng cũng không tránh được bị cuốn vào trong.

Kỷ Tư Tuyền quay đầu hỏi cô: "Không gọi Tiêu Tử Uyên qua đây đón cậu diễn

một chút ân ái cho hai người độc thân chúng tớ đau lòng một thể"

"Không được". Tùy Ức cười rất dịu dàng, nhẹ giọng mở miệng: "Lúc này Vân Tỉnh cần ngủ, anh ấy phải ở nhà dỗ con đi ngủ"

Kỷ Tư Tuyền, Tam bảo, Hà ca sửng sốt vài giây, lại lần nữa thành một khối: "Ô ô ô, đã biết cậu không tốt bụng như vậy!"

Khi Trần Thốc tới đón Tam bảo, liền nhìn thấy một bức tranh tình cảnh kỳ quái.

Ba người phụ nữ hợp thành một đoàn vẻ mặt u oán nhìn sang người phụ nữ bên cạnh cười đến dịu dàng phúc hắc.

Kỷ Tư Tuyền là người đầu tiên phát hiện có người đến gần, ho nhẹ một tiếng, lập tức ngồi thẳng lên chỉnh sửa mái tóc dài.

Hà ca làm bộ không nhìn thấy Trần Thốc, quơ đũa thúc giục mọi người: "Mau ăn mau ăn, lát nữa nguội mất"

Tam bảo cười hì hì đứng lên lôi kéo Trần Thốc giới thiệu với Kỷ Tư Tuyền.

"A Ức, Hà ca anh đều quen biết rồi, đây là bạn cùng phòng đại học, Kỷ Tư

Tuyền, bọn em đều gọi cô ấy là Yêu nữ. Yêu nữ, đây là bạn trai tớ, Trần

Thốc"

Kỷ Tư Tuyền híp mắt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá mấy

lần, ánh mắt có chút càn rỡ, Trần Thốc cười, khẽ cúi đầu một chút, đứng

cạnh Tam bảo thoải mái cho cô tùy ý đánh giá.

Tam bảo đứng ở một bên vẻ mặt chờ mong kết luận.

Kỷ Tư Tuyền nhìn Tam bảo miễn cưỡng gật đầu: "Uh, không tồi, sánh đôi với cậu có của ăn của để"

Tam bảo lập tức mặt mày hớn hở, nhưng Trần Thốc nghe xong mấy lời này tựa

hồ có chút không vui, nụ cười trên mặt thu liễm vài phần, nắm tay Tam

bảo thật chặt.

Hà ca quen thói cẩu thả, không chú ý, Kỷ Tư Tuyền và Tùy Ức đều thấy được, liếc nhìn nhau một cái, cực có ăn ý nhếch môi cười.

Tam bảo và Hà ca ở ký túc xá của bệnh viện, hai người cùng Trần Thốc đi về, sau khi ba người rời đi, Tùy Ức mới ngồi xuống bên cạnh Kỷ Tư tuyền:

"Tớ thử qua rồi, Trần sư huynh đối với Tam bảo là nghiêm túc"

Lúm đồng tiền bên má trái của Kỷ Tư Tuyền xoáy càng sâu, nghiêng đầu nhìn

Tùy Ức: "Nghe thấy tớ châm biếm Tam bảo nên không vui, rõ ràng trong

lòng anh ấy cũng không cảm thấy Tam bảo trèo cao, nhưng lại chưa nói ra, cho Tam bảo cùng tớ mặt mũi, xem ra anh ấy so với Tam bảo trưởng thành

hơn, có năng lực che chở Tam bảo, nha đầu Tam bảo này, quả nhiên là ngốc nhân có ngốc phúc"

Tùy Ức có chút buồn cười: "Cậu cũng không sợ Trần Thốc mất hứng"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!