Ánh mặt trời lúc hoàng hôn nhợt nhạt yếu ớt, chiếu lên gương mặt trầm mặc của Bùi Nguyên Tuân, khiến sắc mặt hắn càng thêm lạnh lẽo như sương.
Hắn im lặng một lúc không lên tiếng, ánh mắt sắc như dao rơi trên miếng bánh đậu xanh, đôi mày kiếm nhíu chặt, dường như đang hồi tưởng điều gì.
Thấy đại ca không nói, Bùi Nguyên Oánh liền không thể chờ đợi mà tuôn ra hết những gì mình đã thấy: "Đại ca, ngày đại tẩu thành hôn với huynh, tẩu ấy đã ở y quán cả đêm không về phủ, sáng sớm hôm đó muội đã thấy tẩu ấy và nam tử kia đứng ở cửa y quán cười nói! Hôm nay muội lại thấy họ, trông họ rất thân quen gần gũi, hai lần này đều là muội tận mắt nhìn thấy, không hề giả dối!"
Im lặng một lát, Bùi Nguyên Tuân đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn tam muội, cất giọng lạnh lùng trách mắng: "Cấm suy đoán lung tung! Trong lòng đại tẩu của muội chỉ có một mình ta, dù có nói chuyện với nam tử khác cũng chỉ xem như bằng hữu quen biết, sao có thể để muội bắt bóng bắt gió nghi ngờ như vậy?"
Đại ca hoàn toàn không để tâm đến chuyện nàng ta vừa nói, Bùi Nguyên Oánh gấp đến độ chỉ muốn chỉ trời thề thốt: "Đại ca, muội không nói một lời dối trá nào, chuyện này rất hệ trọng, muội làm vậy chẳng phải là vì tốt cho huynh sao, huynh đừng xem nhẹ đó!"
Tam muội lần nào cũng lấy danh nghĩa vì tốt cho hắn, Bùi Nguyên Tuân cảm thấy phiền não day day trán, đoạn trầm giọng hỏi: "Muội không ở trong phủ, tại sao lại đến y quán làm phiền đại tẩu của muội?"
Bùi Nguyên Oánh đã nhìn ra, bộ dạng chất vấn này của đại ca rõ ràng là không để tâm đến lời nàng ta nói, thậm chí còn chê nàng nhiều chuyện.
Nàng ta cảm thấy vô cùng thất bại, hậm hực hừ một tiếng, căng mặt trả lời đại ca: "Vô duyên vô cớ, muội dám tùy tiện đi làm phiền đại tẩu sao? Là muội vừa mua được An thần hương nên mang đến cho đại tẩu một phần, đi đi về về, ngồi xe ngựa cũng mất hơn một canh giờ, muội mệt chết đi được."
Buồn bực lẩm bẩm xong, Bùi Nguyên Oánh còn chưa ngẩng đầu lên đã nghe đại ca lạnh lùng buông một câu: "Nếu đã mệt, vậy thì cấm túc một tháng không được ra khỏi phủ, tĩnh tâm lại để tự kiểm điểm lỗi lầm, sau này nếu còn có chỗ nào bất kính với đại tẩu của muội thì về lại tổ trạch ở Hưng Châu đi."
Lời đại ca vừa dứt, Bùi Nguyên Oánh không thể tin nổi mà trừng lớn mắt.
Nàng ta mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp mở lời, đại ca đã sải bước nhanh ra khỏi phủ, chỉ để lại cho nàng ta một bóng lưng cao lớn xa dần.
Bùi Nguyên Oánh lấy khăn tay che miệng, tủi thân "oa" một tiếng khóc nấc lên, la lớn: "Lại phạt muội, sau này muội không bao giờ quản chuyện giữa huynh và đại tẩu nữa!"
Khi đêm đã sâu, Bùi Nguyên Tuân trở về Khương trạch.
Trong Thanh Tô Viện tĩnh lặng không một tiếng động, ánh trăng sáng trong trẻo rải khắp nơi.
Hắn về muộn, vốn nghĩ Khương Nguyên đã ngủ, ai ngờ khi vào đến sân, gian phòng phía tây vẫn còn le lói ánh nến, một bóng hình mảnh mai in trên cửa sổ, không biết đang cúi đầu làm gì.
Thu lại ánh mắt chăm chú nhìn một lúc, Bùi Nguyên Tuân khẽ cong môi, im lặng đẩy cửa bước vào.
Gian phòng phía tây này không lớn, vốn là một căn phòng bỏ trống, nay đã được sửa thành thư phòng của Khương Nguyên.
Vừa vào cửa, bên tay phải là mấy hàng giá sách, từ dưới lên trên xếp ngay ngắn những cuốn y thư nàng thường đọc, bên tay trái là một tủ thuốc màu đen cao và dài sáu thước. Chỉ là những thứ đựng trong ngăn tủ thuốc này vô cùng đặc biệt, không phải là những vị thuốc thường thấy ở y quán như đương quy, hoàng kỳ, mà là rễ, lá, thân cây nàng đào về từ vườn thảo dược. Những loại thảo dược này sau khi sấy khô được tạm thời cất giữ ở đây để nàng tiện nghiên cứu các phương thuốc cổ.
Bùi Nguyên Tuân nhẹ nhàng dừng bước, chuyển mắt nhìn về phía chiếc bàn dài màu nâu đặt cạnh cửa sổ.
Trên bàn đặt một ngọn đèn sừng trong suốt, ánh sáng trong trẻo dịu dàng. Bên cạnh ngọn đèn lại đốt một lò hương xông, lò hương là loại bốn chân màu xanh nhạt thường thấy, nắp lò được chạm rỗng, từng làn khói trắng mỏng manh lượn lờ bay lên, lan tỏa hương thơm nồng đượm vấn vương.
Khương Nguyên ngồi sau bàn, bàn tay trắng nõn mảnh mai cầm chiếc chày thuốc bằng đá, không biết đang nghiền thứ gì trong cối.
Nàng cúi đầu, vô cùng chăm chú, đến nỗi hắn sải bước đến gần mà cũng không phát hiện.
Ánh mắt Bùi Nguyên Tuân lướt qua những chiếc lá đằng khô màu tím bên cạnh tay nàng, khó hiểu dừng lại một chút rồi bước lên.
Nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn quen thuộc, Khương Nguyên đột nhiên quay đầu lại, khi thấy rõ người đến chính là Tướng quân, khóe môi nàng bất giác cong lên, đặt chày thuốc về chỗ cũ, nói: "Hôm nay sao chàng về muộn vậy?"
Giọng điệu mềm mại dịu dàng, nghe có chút hờn dỗi. Bùi Nguyên Tuân vén áo bào ngồi xuống bên cạnh nàng, trầm giọng giải thích: "Có chút việc, về phủ một chuyến."
Từ sau khi thành hôn, Tướng quân thường ở lại Khương trạch, vài ngày lại về thăm mẫu thân một lần. Khương Nguyên bận rộn việc ở y quán nên đã lâu không về.
"Sức khỏe mẫu thân có tốt không? Trà sâm mới pha, Tướng quân đã mang cho mẫu thân chưa?"
Tuy không thường về phủ nhưng lòng hiếu thảo của nàng không hề giảm sút. Bùi Nguyên Tuân khẽ cong môi nói: "Rất tốt. Đã mang đến rồi, mẫu thân rất thích."
"Mẫu thân thích là tốt rồi, mấy ngày nữa, thiếp sẽ đưa Ninh Ninh về thăm mẫu thân."
Lá đằng tím khô trong cối đã được nghiền thành bột, Khương Nguyên nói xong liền cúi đầu khẽ ngửi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!