Chương 85: NT 4 - Sắc mặt vốn bình thản không gợn sóng, đột nhiên trở nên trầm trọng.

Mấy ngày sau, di mẫu của Đường Bình đã khỏi bệnh, hắn ta bèn đưa biểu muội đến Bảo Hòa Y Quán để tạ ơn.

Trong y quán tạm thời không có bệnh nhân nào đến khám, Khương Nguyên đang rảnh rỗi nên đã rót trà, mời Tiểu Ngọc và Đường công tử ngồi xuống trò chuyện.

Tiểu Ngọc cô nương có chút e thẹn, mím môi ngồi đó không nói tiếng nào, nhưng Đường công tử, người trông có vẻ ít nói, lần này lại đặc biệt mang theo một gói bánh đậu xanh làm lễ tạ, mong nàng nhất định phải nhận lấy và nếm thử.

Đối với Đường Bình mà nói, Khương Nguyên đã cứu mẫu thân hắn ta, lần này lại cứu di mẫu vủa hắn ta, ân tình này thực sự khiến hắn ta vô cùng cảm kích.

Nhưng đối với Khương Nguyên, đây chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể. Song, đôi bên vốn không quen biết mà lại gặp nhau đến ba bốn lần, cũng được xem là một loại duyên phận đặc biệt.

Tấm lòng của Đường công tử không thể phụ, hơn nữa, buổi sáng Khương Nguyên chỉ dùng vài muỗng cháo đậu đỏ, bây giờ quả thật có hơi đói, bèn nếm thử một miếng bánh đậu xanh.

Bánh đậu xanh đó do chính tay Đường Bình làm, miếng bánh trong suốt lấp lánh, vào miệng thì mềm mại ngọt thơm, giống hệt hương vị mà nàng đã nếm ở bến Mạnh Môn năm xưa.

Ăn xong nửa miếng, mắt Khương Nguyên sáng lên, không ngớt lời khen ngợi: "Tay nghề của công tử không hề giảm sút, đây là món bánh đậu xanh ngon nhất mà ta từng được nếm."

Nói xong câu này, động tác ăn bánh của Khương Nguyên lại hơi khựng lại, nàng hối hận vì mình đã lỡ lời.

Đa số thư sinh đều thanh cao tự phụ, không gần gũi việc bếp núc, đối với chuyện hạ mình bán bánh kiếm sống qua ngày, có lẽ đó là một quá khứ đáng xấu hổ khi nhắc lại. Không biết Đường công tử nghe xong câu này sẽ có cảm nghĩ gì.

Ngay lúc nàng đang có chút bất an tự trách, lại thấy Đường Bình đưa đôi tay thon dài với những đốt ngón tay rõ ràng ra, đẩy đĩa bánh về phía nàng, mỉm cười nói: "Khương đại phu thích là được rồi. Chỉ là gần đây tại hạ chủ yếu tập trung vào việc học, nên không có thời gian rảnh để làm bánh đậu xanh nữa. Nếu sau này có cơ hội, tại hạ sẽ mang đến cho Khương đại phu thêm."

Hắn ta không hề để tâm đến những chuyện này, thậm chí còn xem như bình thường. Thấy mình không hề mạo phạm đến đối phương, Khương Nguyên khẽ cười, thở phào nhẹ nhõm.

Vừa ăn bánh vừa uống trà, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt Khương Nguyên vô tình rơi trên người Đường Bình.

Nam tử trẻ tuổi mặc một chiếc trực chuế* màu xanh lam nhạt, y phục đã cũ, bị giặt đến bạc màu, cổ tay áo cũng đã mòn đến xù lông.

Trực chuế*: Đây là một loại trường bào (áo dài) dành cho nam giới, rất phổ biến từ thời nhà Tống trở về sau, áo được may thẳng từ trên xuống dưới, tức là phần thân trên và phần váy dưới được may nối liền với nhau thành một mảnh, phần vạt áo từ eo trở xuống, ở hai bên hông, không được khâu lại mà để hở hoàn toàn, tạo thành hai đường xẻ tà cao.

Trước đây, Đường Bình vì chữa bệnh cho mẫu thân mà đã bán gia sản, trong nhà gần như đã nghèo rớt mồng tơi. Khương Nguyên nhớ ra, Tiểu Ngọc và mẫu thân nàng ta vào thành là để giao đồ thêu cho phường thêu, có lẽ những chiếc túi thơm, túi đựng đồ đó chính là nguồn thu nhập chính của họ. Không cần phải nói, nhà di mẫu của hắn ta cũng chỉ là dân thường ở ngoại thành, gia cảnh không mấy khá giả.

Tuy nhiên, dù y phục của Đường công tử có phần tồi tàn cũ nát, nhưng lưng hắn ta vẫn thẳng tắp, cử chỉ lời nói ôn hòa lễ độ, không tự ti cũng không kiêu ngạo, đôi mắt phượng trên gương mặt thanh tú kia lại sâu thẳm, kiên định và đầy thần thái.

Khương Nguyên nhấp một ngụm trà, ra vẻ vô tình hỏi: "Nghe nói Đường công tử đến Kinh đô để tham gia kỳ thi Xuân, không biết hiện đang ở đâu?"

Nghe câu này, Đường Bình bất giác nhìn biểu muội Tiểu Ngọc một cái.

Vốn dĩ, biểu muội và di mẫu đều hết lòng mời hắn ta đến nhà họ ở, nhưng hắn ta là một nam tử trẻ tuổi độc thân, ở nhà di mẫu có nhiều điều bất tiện. Đường Bình mỉm cười, thật thà đáp: "Tại hạ tạm thời đang ở Bạch Tuyền Thư Viện."

Thông thường, các sĩ tử đến kinh đô tham gia kỳ thi Xuân, nếu gia cảnh bần hàn, không trả nổi tiền thuê khách đ**m hoặc không thuê nổi nhà ở Kinh đô, thì việc tìm một thư viện để tá túc cũng là chuyện thường tình. Nếu ngày sau sĩ tử đó thi đỗ, thư viện cũng được thơm lây.

Chỉ là, Bạch Tuyền Thư Viện này nằm ở nơi hẻo lánh, gần chùa Bạch Tuyền ở ngoại thành, được cải tạo từ mấy gian miếu hoang, đối với các sĩ tử ở đây, cũng chỉ miễn cưỡng có một chỗ để ôn bài và ngủ nghỉ mà thôi.

Hắn ta sắp tham gia kỳ thi Xuân, nên phải giữ gìn sức khỏe mới được. Mùa đông giá rét vẫn chưa đến, đến lúc đó thư viện không có than sưởi, nếu ăn không no mặc không ấm sẽ dễ sinh bệnh. Xuất phát từ tâm lý trân trọng tài năng, hơn nữa đôi bên đã quen biết, cũng có thể xem nhau như bằng hữu, Khương Nguyên muốn chu cấp cho Đường công tử một ít ngân lượng để trang trải qua ngày.

Nhưng nàng còn chưa kịp mở lời, Đường Bình dường như đã đoán được ý nghĩ của nàng. Hắn ta phất tay áo đứng dậy, nhíu đôi mày dài, nói giọng bình thản: "Khương đại phu, tại hạ vẫn có thể tự lo liệu được, ở thư viện cũng không cảm thấy vất vả. Thời gian không còn sớm, tại hạ không làm phiền Khương đại phu nữa."

Đường công tử tuy hòa nhã dễ gần, nhưng lại có cái ngạo cốt của một văn nhân. Đối với hành động của hắn ta, Khương Nguyên không cảm thấy vô lễ, ngược lại còn thấu hiểu và kính trọng.

Hắn ta và Tiểu Ngọc cô nương muốn rời đi, Khương Nguyên bèn tiễn họ ra ngoài y quán.

Lúc ra về, Tiểu Ngọc thành khẩn nói: "Khương đại phu, nương của ta dặn ta phải cảm ơn Khương đại phu thật nhiều. Từ khi nương của ta khỏi bệnh, người trong trấn ai cũng biết Bảo Hòa Y Quán có một nữ đại phu rất giỏi, nếu có bị bệnh, họ đều sẽ đến đây khám."

Đường Bình và Tiểu Ngọc không biết thân phận của Khương Nguyên, thấy y quán của nàng vắng tanh không có bệnh nhân nào đến khám, nên muốn giới thiệu người bệnh đến y quán của nàng, để nàng kiếm thêm chút tiền khám bệnh.

Đối với hảo ý của nàng ta, Khương Nguyên vui vẻ nhận lời: "Cảm ơn nhé, nếu có người quen của các vị đến khám bệnh, chỉ cần báo danh, tiền khám còn có thể được giảm giá."

Nghe câu này, hai y đồ ở cách đó không xa lo lắng nhìn nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!