Chương 83: NT 2 - Quen là sẽ ổn thôi

Xe ngựa chạy lọc cọc, bên trong xe, hương thơm thanh nhã thoang thoảng lượn lờ quanh người. Nhưng không hiểu vì sao, sau khi bàn tay to lớn đang đưa tới bị gạt ra không nặng không nhẹ, nguồn hương thơm ấy cũng đột nhiên rời xa.

Bùi Nguyên Tuân nghiêng mắt nhìn, chỉ thấy Khương Nguyên cố ý kéo giãn khoảng cách với hắn.

Nàng vừa khẽ xoa eo, vừa nhìn ra ngoài không chớp mắt, dường như có hứng thú với khung cảnh đang lướt nhanh qua ngoài cửa sổ.

Từ góc của hắn, có thể thấy sắc mặt nàng vẫn dịu dàng ôn hòa, không có vẻ gì là tức giận, chỉ là vành tai nhỏ nhắn trắng như ngọc lại hơi ửng đỏ.

Đã không chọc nàng giận, cớ sao lại không cho hắn xoa eo? Lẽ nào chê hắn dùng sức quá mạnh, không biết xoa bóp?

Nhưng rõ ràng hắn chỉ mới đưa tay đặt lên eo nàng, còn chưa bắt đầu xoa bóp.

Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn lòng bàn tay mình vài giây, một lúc sau, hắn khẽ nắm hờ tay thành quyền nói: "Có chỗ nào không khỏe sao?"

Nghe vậy, động tác xoa eo của Khương Nguyên khẽ dừng lại.

Nàng quay mắt lại, đôi đồng tử long lanh khẽ mở to, ánh mắt có phần phức tạp nhìn vị Tướng quân đang bị nàng cố tình lạnh nhạt.

Thần sắc của hắn không còn phẳng lặng như sóng trước đây, mà mày kiếm nhíu lại, trong đáy mắt đen sâu thẳm có một tia nghi hoặc mờ mịt.

Khương Nguyên không tự nhiên cắn môi.

Xem ra, là nàng đã hiểu lầm hành động vừa rồi của hắn.

Thế nhưng, chuyện chăn gối, tuy nàng biết nhưng thực tế trải qua rất ít. Trước đây ở phủ Tướng quân, mỗi tháng hắn đến chỗ nàng ngủ cũng chỉ có hai lần, cái cảm giác khó chịu giày vò đó, nhịn một chút là qua. Hơn nữa, lúc đó hắn rất kiềm chế, cho dù chinh chiến bên ngoài cơ thể đã lâu không gần gũi, trở về cũng chỉ một lần là thôi. Tối qua hắn cứ lật đi lật lại chinh phạt mạnh mẽ như vậy, thực sự là điều nàng không ngờ tới.

Nghĩ đến sau này có thể phải thường xuyên đối mặt với "cực hình" như vậy, Khương Nguyên bất giác lặng lẽ siết chặt tay áo.

Hồi lâu sau, nén lại sự xấu hổ, nàng cắn môi khẽ "ừm" một tiếng: "Eo hơi mỏi, có chút... không khỏe."

Bùi Nguyên Tuân chống gối đứng dậy, lại dịch người sang ngồi bên cạnh nàng.

Một bàn tay to lớn đưa đến bên hông nàng, sức tay hắn rất lớn, lúc này bàn tay ấy cố ý giảm nhẹ lực đạo, từ trên phải xuống dưới trái, từng chút một xoay quanh hõm lưng, bắt đầu xoa bóp một cách nghiêm túc.

Lòng bàn tay ấm áp dễ chịu, xoa bóp một lát, cảm giác mỏi nhừ đã giảm đi rất nhiều, chỉ là Khương Nguyên khẽ mím môi, vẫn luôn không nói gì, vành tai dường như cũng hơi ửng đỏ.

Bùi Nguyên Tuân suy nghĩ hồi lâu.

Hôm qua họ cưỡi ngựa về phủ Tướng quân, trên đường luôn thúc ngựa phi nhanh, Khương Nguyên chắc chắn là không chịu nổi sự xóc nảy trên lưng ngựa nên mới mỏi eo. Nàng còn chưa biết cưỡi ngựa, sau này phải học được kỹ năng này mới tốt.

"Ngồi thêm vài lần, quen là sẽ ổn thôi." Nghĩ đến đây, hắn vươn cánh tay dài ôm lấy vai Khương Nguyên, trầm giọng dặn dò.

Nghe vậy, lông mi Khương Nguyên run lên dữ dội, thân thể cũng đột nhiên cứng đờ.

Nàng không biết Tướng quân nói có đúng không, chỉ là khi hắn nhắc đến câu "làm thêm vài lần*" đáng xấu hổ kia, sắc mặt lại thản nhiên như không, dường như chuyện chăn gối này cũng bình thường như ăn cơm uống nước. Hơn nữa, giọng điệu của hắn vô cùng chắc chắn không cho phép nghi ngờ, khiến nàng bất giác cảm thấy, về phương diện này, hắn hiểu biết rất nhiều.

*Từ ngồi// và làm // trong tiếng Trung đều phát âm là /zuò/ nên Bùi Nguyên Tuân nói "ngồi" mà Khương Nguyên cứ nghĩ là "làm", vì 2 người đang nghĩ đến 2 chuyện khác nhau

Tuy sự giày vò có kéo dài một chút, nhưng thỉnh thoảng cũng có niềm vui khiến người ta đỏ mặt tim đập, không phải là quá khó chịu. Khương Nguyên tựa vào lòng hắn, do dự một lát rồi ngoan ngoãn gật đầu: "Được, thiếp nghe lời Tướng quân."

Nửa canh giờ sau, xe ngựa dừng lại bên ngoài y quán.

Bệnh tình di mẫu của Đường công tử hồi phục rất tốt, Khương Nguyên dặn dò bà ấy vài câu chú ý dưỡng bệnh, đợi vết thương lành lại, hai ngày sau bà ấy có thể về nhà.

Tuy nhiên, sau khi xem xong ca bệnh này, không lâu sau, lại có một thai phụ bụng lớn đến y quán, tự xưng là Lưu nương tử.

Lưu nương tử chưa đến ba mươi tuổi, mang song thai, mới được bảy tháng, bụng đã nhô cao như một ngọn núi nhỏ.

Nhà nàng ta ở một trấn nhỏ ngoại thành, nàng ta đến thành thăm họ hàng, không biết tại sao, chỉ cảm thấy đứa trẻ trong bụng đạp rất mạnh, bụng dưới từng cơn co rút đau tức, thực sự lo lắng đứa trẻ sẽ có chuyện, nên mới phải đến y quán xem thử.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!