Chương 49: Ta đưa nàng ra ngoài

Người nọ bật cười trầm thấp vài tiếng, rồi nhìn lại Khương Nguyên, nói: "Cô nương, đứng đó làm gì, ngươi với ta cách xa như vậy, sao có thể moi lời của ta được chứ?"

Khương Nguyên không nói gì, chỉ đánh giá hắn ta vài lần rồi tìm một góc ngồi xuống.

Nàng vừa theo đám sơn phỉ lên núi, đi mất nửa canh giờ, chân cẳng đều đã tê rần, trong lòng cũng luôn thấp thỏm không yên, bây giờ đến sơn trại rồi, cả người ngược lại bình tĩnh trở lại.

Nàng lặng lẽ liếc nhìn nam tử kia.

Đối phương thấy nàng không nói, bèn khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn về phía nàng, dường như đang đợi nàng chủ động làm gì đó.

Khương Nguyên bất giác chau mày.

Tình hình trong phòng rõ như ban ngày, nam tử bị nhốt trong phòng này, có lẽ như lời hắn ta nói, là một thương nhân bị sơn phỉ bắt tới. Nhìn cách ăn mặc và nói chuyện của hắn ta, hẳn là một công tử nhà giàu, còn những lời hắn ta vừa nói với nàng, có lẽ hắn ta nghĩ nàng cùng một giuộc với đám sơn phỉ.

Một lúc sau, thấy nàng vẫn không lên tiếng, nam tử kia hứng thú đứng dậy đi tới.

Hắn ta vén áo bào ngồi lên chiếc bàn trước mặt Khương Nguyên, chân dài tuỳ ý gác lên mép ghế, cười nói: "Cô nương, sao không nói gì?"

Hắn ta ở ngay trước mắt, khó mà làm như không thấy.

Ánh mắt Khương Nguyên rơi trên đôi ủng màu đen thêu hoa văn mây bằng chỉ vàng của hắn ta, một lát sau, nàng từ từ ngẩng đầu, chau mày nhìn nam tử, nói: "Ngươi hiểu lầm rồi, ta cũng giống ngươi, bị sơn phỉ bắt tới."

Nam tử kia "ồ" một tiếng không mấy tin tưởng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tấm mạng che mặt của nàng, nói: "Bọn chúng bắt ngươi làm gì, ngươi có gia tài vạn quan, hay có nhan sắc khuynh thành?"

Người này nói chuyện vô lễ, cử chỉ khinh bạc, khiến người ta có ác cảm, Khương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái, giọng nhàn nhạt: "Ta vừa không có tiền tài, cũng không có nhan sắc, chỉ là một nữ đại phu bình thường, bọn chúng bắt ta, chắc là muốn ta đến khám bệnh cho người khác."

Nam tử kia ngạc nhiên nhướng mày, bật cười trầm thấp: "Ngươi là nữ đại phu ư? Ngươi tay không mà đến, ngay cả hòm thuốc cũng không mang theo, làm sao chữa bệnh cho người ta? Cô nương, có phải ngươi đang lừa ta không?"

Khương Nguyên chau mày đánh giá hắn ta kỹ hơn.

Người này nói chuyện hơi thở rất đủ, dáng người cao lớn thẳng tắp, mắt đen trắng trong veo, lúc nãy hắn ta đi tới, bước chân cũng vững vàng mạnh mẽ, không hề phù phiếm, khí huyết rõ ràng rất dồi dào, nhưng sắc mặt lại tái nhợt quá mức, giống như mắc chứng bẩm sinh bất túc*, nhưng điều này trông thật sự mâu thuẫn.

Bẩm sinh bất túc*: ý chỉ cơ thể vốn yếu ớt ngay từ khi sinh ra, có khiếm khuyết bẩm sinh

Khương Nguyên im lặng hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Nếu ta đoán không sai, cơ thể ngươi khỏe mạnh, không có bệnh tật gì, nếu ngươi thật sự có bệnh, có lẽ là chứng u uất do tình chí* gây ra."

Chứng u uất do tình chí*: chỉ tình trạng tâm lý bất ổn, lo lắng, phiền muộn do cảm xúc, tinh thần, tâm tư của con người dẫn đến bệnh tật.

Nàng vừa dứt lời, nam tử kia đã bật cười khe khẽ.

Hắn ta cười trầm thấp một lúc lâu mới dừng lại, nói: "Được, ta tin ngươi là đại phu rồi, nữ thần y, ngươi khám bệnh xong, bọn chúng sẽ thả cô đi chứ?"

Khương Nguyên lắc đầu, nói: "Ta không biết, ta chưa từng giao thiệp với họ, không biết đám sơn phỉ này rốt cuộc hành sự thế nào. Nếu họ có thể thả ta đi, dĩ nhiên là tốt nhất, nếu bệnh đó ta cũng bó tay, có lẽ, trong cơn tức giận, họ sẽ giết người."

Lúc nói những lời này, đôi mày thanh tú của nàng hơi nhíu lại, nhưng sắc mặt lại dịu dàng mà bình tĩnh, có vẻ như không hề sợ hãi trước nguy hiểm, nam tử kia bất giác nói: "Ngươi không sợ sao?"

Khương Nguyên khẽ cắn môi nói: "Ta dĩ nhiên là sợ, nhưng sợ thì có ích gì, đến lúc đó chỉ có thể binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn thôi. Có điều, ta thấy công tử dường như hoàn toàn không sợ."

Bộ dạng của hắn ta, không những không có cảm giác sợ hãi, mà ngược lại còn xem nơi này như nhà mình, trông rất ung dung tự tại.

Nam tử cười cười, nói: "Ta không giống ngươi, ta bị họ bắt hoàn toàn là tai bay vạ gió. Ta chỉ định đến Hưng Châu đón một người, dẫn theo một đám tiểu tư đi ngang qua đây, có lẽ xe ngựa hơi phô trương nên bị họ để ý. Nhưng tiểu tư của ta đã về nhà gọi người rồi, không bao lâu nữa, họ sẽ phải ngoan ngoãn thả người."

Khương Nguyên nghi hoặc nhìn hắn ta một cái.

Theo lời hắn ta nói, hắn ta không phải thương nhân làm ăn gì, có điều, hắn ta đang cố ý che giấu thân phận, Khương Nguyên liền biết ý không hỏi thêm nữa.

Một lúc sau, có một tên sơn phỉ đến mở cửa phòng, nói với Khương Nguyên: "Nhị đương gia của chúng ta về rồi, đi thôi."

Lúc này trời đã tối, trước sau các ngôi nhà trong trại chính đều đã thắp đèn lồng. Khương Nguyên đi theo người nọ một lúc thì vào một khoảng sân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!