Mấy ngày sau, tại Hưng Châu, trong dinh thự của Tri phủ.
Lưu phu nhân nằm trên giường, chỉ cảm thấy bụng dưới trướng lên, cơn đau từng chập ập tới, toàn thân bà túa ra mấy lớp mồ hôi lạnh, nhưng lại chẳng còn chút sức lực nào.
Bà mang thai lần nữa khi đã ở tuổi trung niên, trước đó lúc chờ sinh, đều do Khương Nguyên bắt mạch chẩn đoán cho bà. Bây giờ bà sắp sinh, liền sớm cho người đi mời Khương Nguyên đến. Lúc này, Khương Nguyên đang túc trực bên giường bà, ngoài nàng ra còn có bà đỡ, nha hoàn hầu hạ, người thì không ít, chỉ có vị phu quân tri phủ một lòng một dạ lo công vụ của bà là đến giờ vẫn chưa về.
Lưu phu nhân nghĩ đến đây, vừa r*n r* đau đớn, vừa oán trách: "Sao ông ấy còn chưa về? Bắt lũ sơn phỉ đáng chém ngàn đao kia, lẽ nào lại quan trọng hơn cả việc thê tử sinh con sao?"
Ngôi thai của Lưu phu nhân thuận, chỉ là đứa bé hơi lớn, khó sinh. Lúc này bà cần phải tích góp sức lực, cũng không nên tức giận. Khương Nguyên bèn ôn tồn nói: "Đã sai người đi bẩm báo Lưu đại nhân rồi, chắc hẳn đại nhân đang trên đường trở về, phu nhân uống chút canh sâm để lấy lại tinh thần đi, lát nữa còn cần dùng sức nhiều đấy."
Lưu phu nhân nghe lời nàng khuyên, uống xong canh sâm rồi lại nằm xuống.
Một lát sau, cơn đau từ bụng dưới ập đến còn dữ dội hơn trước, Lưu phu nhân vừa lau nước mắt vừa lớn tiếng kêu đau. Con của bà đã lộ đầu ra, có thể thấy một chỏm tóc đen nhánh, nhưng đứa bé quả thực quá lớn, đầu to hơn một vòng, vai cũng rộng, bị kẹt ở đó, không dễ sinh ra.
Khương Nguyên nói: "Phu nhân, người hãy làm theo chỉ dẫn của ta, mỗi khi bụng đau, hãy hít vào thật sâu. Còn nữa, để người thuận lợi sinh hạ đứa bé, cũng để cơ thể người kịp thời hồi phục, ta sẽ rạch một đường bên cạnh, đợi đứa bé ra đời sẽ khâu lại cho người. Sẽ hơi đau một chút, người ráng chịu nhé."
Nói xong, nàng lấy ra một viên thuốc, bảo Lưu phu nhân ngậm dưới lưỡi, viên thuốc đó có thể giảm đau, giúp bớt đi phần nào đau đớn khi sinh nở.
Lưu phu nhân vô cùng tin tưởng vào y thuật của nàng, bèn phối hợp làm theo.
Khoảng nửa canh giờ sau, một tiếng khóc trẻ sơ sinh vang vọng ra ngoài phòng, theo sau đó là giọng nói yếu ớt nhưng vui mừng của Lưu phu nhân.
Lưu tri phủ cuối cùng cũng kịp trở về vào đúng lúc này, nghe thấy tiếng phu nhân và con đều bình an, trái tim đang treo lơ lửng của ông cuối cùng cũng thả lỏng.
Không lâu sau, Khương Nguyên và bà đỡ lần lượt bước ra từ trong phòng.
Tri phủ phu nhân sinh được một tiểu tử mập mạp, bà đỡ liền tiếng chúc mừng. Lưu tri phủ mặt mày rạng rỡ vuốt râu nói: "Vất vả cho hai vị rồi, Lưu mỗ vô cùng cảm kích."
Khương Nguyên mỉm cười nói: "Đại nhân, phu nhân bây giờ cần có ngài ở bên cạnh, nhưng ngài vừa từ ngoài phủ về, vẫn nên thay y phục, rửa sạch tay rồi hẵng vào bế con."
Nàng dặn dò vô cùng cặn kẽ, Lưu tri phủ gật đầu đáp ứng.
Tuy nhiên, trước khi vào phòng thăm phu nhân và con, ông đột nhiên nhớ ra điều gì đó vội nói: "Khương đại phu, cô nương chờ một lát, ta có chuyện muốn nói với cô nương."
Không lâu sau, Lưu tri phủ bị Lưu phu nhân oán trách một trận, mặt mày tươi cười bước ra, nhưng nụ cười đó nhanh chóng biến mất, lông mày lại chau vào.
Khương Nguyên đoán rằng, Lưu tri phủ sầu não như vậy, có lẽ là vì chuyện sơn phỉ.
Tuy nàng chưa từng tận mắt thấy đám sơn phỉ đó, nhưng thỉnh thoảng cũng nghe người khác nhắc tới. Trên ngọn núi phía bắc Hưng Châu có Thập Bát Trại, trong mười tám sơn trại đó đều là sơn phỉ, chúng thường xuyên cướp bóc các thương đội đi qua. Quan phủ mỗi năm đều đi diệt phỉ, nhưng chỉ đánh được một trận là lũ sơn phỉ lại chạy vào sâu trong núi, đợi phủ nha rút quân, chúng lại ngựa quen đường cũ. Đám sơn phỉ đó đều là dân vùng núi sinh ra và lớn lên ở đây, đặc biệt thông thạo địa hình trong núi sâu.
Binh lực và kinh phí của phủ nha có hạn, không thể cầm cự với chúng, cũng không quen thuộc địa hình nơi đó, dẫn đến việc mỗi năm tiễu phỉ đều không thu được kết quả gì.
Thế nhưng, Lưu tri phủ giữ nàng lại, lại hoàn toàn không liên quan đến chuyện dẹp phỉ. Ông trầm ngâm một lát rồi nói: "Khương đại phu, Ngự Y Đường ở Kinh đô đang thiếu nữ y quan, hôm trước đã gửi điều lệnh tới, yêu cầu Hưng Châu tiến cử một người. Cô nương theo Đàm y quan tu tập đã lâu, lại lập đại công trong việc phòng chống dịch bệnh ở huyện Nam, nói đi nói lại, người thích hợp nhất không ai khác ngoài cô nương.
Hơn nữa, ở chỗ chúng ta, cũng không có nữ đại phu nào có y thuật cao minh hơn cô nương, vị trí này chỉ có thể là cô nương. Điều lệnh này là do chính Ngụy Vương điện hạ tự mình chỉ thị, sự việc trọng đại, không thể lơ là, bản quan định tiến cử cô nương đi, ý cô nương thế nào?"
Ngự Y Đường là nơi chuyên chữa bệnh cho hoàng thất tông thân, trọng thần triều đình. Có thể vào Ngự Y Đường không chỉ có phẩm cấp, mà thu nhập từ tiền khám bệnh cũng không cần phải bàn, đó là một vinh dự to lớn, là nơi biết bao đại phu chen vỡ đầu cũng muốn vào.
Nhưng Khương Nguyên suy nghĩ một lát rồi nói: "Lưu đại nhân, Kinh đô không thiếu danh y tay nghề cao, ta chỉ muốn ở lại Hưng Châu theo sư phụ tu nghiệp, đợi hết thời gian tu nghiệp, ta sẽ trở về huyện Thanh Viễn. Vì vậy, xin lỗi, mời đại nhân hãy tìm người khác thích hợp hơn."
Nàng từ chối như vậy, Lưu tri phủ cũng không tiện ép buộc, ông vuốt râu nói: "Nếu đã như vậy, bản quan sẽ nghĩ cách khác. Khương đại phu là một nhân tài hiếm có, có thể ở lại địa phương chữa bệnh cho bá tánh cũng là một chuyện tốt, bản quan rất khâm phục."
Thế nhưng, chỉ một ngày sau, Kinh đô lại gửi điều lệnh tới.
Lần này, điều lệnh chỉ đích danh yêu cầu Khương Nguyên phải lập tức đến Ngự Y Đường báo danh. Trên đó không chỉ có chữ ký của Ngụy Vương điện hạ mà còn có cả lời châu phê* của Quan gia. Nếu còn không đi, chính là kháng chỉ bất tuân. Lần này, Khương Nguyên không còn cách nào từ chối được nữa.
Châu phê*: là những lời bút phê của Hoàng đế được viết bằng mực đỏ (chu sa) trên tấu sớ của các quan đại thần.
Khương Nguyên chọn một ngày đẹp trời để lên đường, bái biệt ân sư, bằng hữu, thu dọn hành lý trong nhà, rồi từ tiêu cục thuê hai vị bảo tiêu hộ tống các nàng đến Kinh đô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!