Sáng sớm hôm sau, khi vừa tỉnh dậy, Khương Nguyên liền cảm thấy môi hơi đau.
Nàng đứng dậy xuống giường, lấy một chiếc gương đồng nhỏ hình hoa thoi soi một lúc, mới phát hiện môi dưới hình như bị rách một mảng da nhỏ, hơi đỏ và sưng lên.
Hồ nương tử vào phòng, thấy nàng đang soi gương bèn nói: "Khương đại phu, tối qua Bùi đại nhân đã đưa cô nương về, ngài ấy nói cô nương ăn quá nhiều rượu nếp viên nên choáng váng say xẩm, đi không vững, vô tình đâm vào cây hạnh, không cẩn thận va vào mặt. Nhưng mà, ta xem rồi, may mà trên mặt cô nương không có vết bầm tím nào, sau này cô nương phải cẩn thận hơn, đừng ăn nhiều rượu nếp viên nữa."
Chuyện tối qua, Khương Nguyên không nhớ rõ lắm.
Nàng chỉ nhớ, Quý đại phu cùng đi về một đoạn, hai người hình như chia tay ở đầu hẻm Thanh Ngư, còn sau đó, tại sao lại là Bùi Nguyên Tuân đưa nàng về, nàng nghĩ thế nào đầu óc vẫn trống rỗng.
Không nghĩ ra được, nàng dứt khoát không cố nhớ lại nữa.
Tuy nhiên, nàng biết tửu lượng của mình không tốt, cứ uống rượu là say, tối qua nhất thời sơ ý, ăn thêm mấy viên rượu nếp viên, Hồ nương tử nhắc nhở rất đúng, sau này nàng nhất định sẽ chú ý hơn.
Hồ nương tử nói xong, từ trong tay áo lấy ra một chiếc hà bao, bà phủi lớp bùn đất dính trên đó rồi nói: "Khương đại phu, tối qua hà bao của cô nương bị rơi ở ngoài, rơi ngay cạnh gốc cây hạnh, may mà không bị mất. Hà bao này dính bụi rồi, để ta đi giặt sạch phơi khô cho cô nương nhé."
Khương Nguyên nhìn chằm chằm vào chiếc hà bao, đột nhiên nhớ ra, bên trong có một miếng ngọc bội, là do Quý đại phu tặng nàng.
Nàng mím môi, vội nói: "Lát nữa ta tự giặt, bà đi làm việc trước đi."
Đợi Hồ nương tử rời đi, Khương Nguyên mím môi, lấy miếng ngọc bội ra.
Miếng ngọc bội tinh xảo màu trắng ánh trăng, sợi tua rua màu đỏ rủ xuống trông vô cùng rực rỡ, Khương Nguyên cúi đầu nhìn rất lâu, cuối cùng, nàng như đã hạ quyết tâm, cất nó lại vào trong hà bao.
Sau giờ Thìn, nàng đến Hạnh Lâm Y Thự.
Thế nhưng, còn chưa kịp đi tìm Quý Thu Minh, nàng đã gặp người do sư phụ sai tới, người đó chuyển lời rằng sư phụ muốn nàng đến Thanh Hòa Uyển ngay lập tức.
Lo lắng sư phụ có chuyện gấp, Khương Nguyên quay gót, nhanh chóng đến nơi ở của sư phụ.
Nhưng khi đến Thanh Hòa Uyển, Khương Nguyên lại có chút bất ngờ.
Sư phụ không cúi đầu miệt mài viết lách trước bàn như thường lệ, mà lại đứng trước cửa sổ, thất thần nhìn mấy bụi tre xanh ngoài sân, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Chẳng hiểu tại sao, nhìn bóng lưng gầy gò của sư phụ, Khương Nguyên lại thấy đau lòng một cách khó hiểu.
Hầu hết thời gian sư phụ đều dành cho việc nghiên cứu y thuật, chưa bao giờ hưởng thụ xa hoa, dù đã về hưu từ Thái Y Thự, hai bên thái dương cũng đã điểm bạc, nhưng vẫn kiên trì viết sách dạy học, truyền thụ y thuật.
Đối với nàng, sư phụ vừa nghiêm khắc vừa nhân từ, ơn nặng như núi.
Chỉ là quen biết sư phụ lâu như vậy, nàng chưa bao giờ nghe người nhắc đến gia đình, dường như bà chỉ có một mình, không có họ hàng thân thích, chỉ thỉnh thoảng có vài người bằng hữu qua lại.
Nhưng có một lần, Khương Nguyên vô tình tìm thấy một tập tranh trong giá sách của bà.
Nét chữ trên đó vô cùng non nớt, là tác phẩm vẽ nguệch ngoạc của trẻ con, so với kho sách đồ sộ của sư phụ thì thực sự không đáng nhắc tới, nhưng sư phụ lại đặt nó ở một vị trí vô cùng quan trọng, điều này cho thấy, đó là vật của người mà người vô cùng trân quý.
Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của Khương Nguyên, Đàm y quan quay đầu lại.
Vẻ mặt vốn có chút chua xót của bà nhanh chóng thu lại, để lộ dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo thường ngày, đôi lông mày thưa thớt nhíu lại, nghiêm giọng nói với Khương Nguyên: "Vi sư dạy con y thuật, không phải để con gả cho người ta, chôn chân nơi hậu trạch, một lòng một dạ tương phu giáo tử, nếu con từ bỏ y thuật, chẳng phải bao năm tâm huyết nỗ lực sẽ uổng phí sao?
Nếu con sớm đã nghĩ như vậy, sư phụ đã không nhận con làm y đồ!"
Sư phụ nổi giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Khương Nguyên sững người một lúc, vội vàng bước tới giải thích: "Sư phụ, sao người lại nói vậy? Con sẽ không từ bỏ y thuật, làm đại phu là tâm nguyện của con, bây giờ y thuật của con cuối cùng cũng tiến bộ, sao con nỡ lòng nào không làm đại phu nữa?"
Đàm y quan nhíu mày nhìn nàng vài lần, không vui nói: "Vậy tại sao tối qua con lại nhận ngọc bội của Quý Thu Minh?"
Khương Nguyên lập tức chết lặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!