Chương 45: Nàng sẽ không thể gả cho Quý Thu Minh được

Trên đường trở về Hưng Châu, suốt hai khắc, Nghiêm Ngọc ngồi trong xe ngựa không dám nói thêm một lời nào.

Ánh mắt nặng trịch ngoài kia thỉnh thoảng lại nhìn sang, tâm trạng của Khương Nguyên cũng có chút phức tạp.

Khi đến Hưng Châu, Nghiêm Ngọc còn không dám nhìn Bùi đại nhân một cái, đã vội vàng nhảy xuống xe ngựa chạy về nhà.

Khương Nguyên cũng xuống xe.

Bùi Nguyên Tuân tiếp tục im lặng cưỡi ngựa đứng bên cạnh, hắn không lên tiếng, sắc mặt cũng không được tốt cho lắm.

Tuy những lời Nghiêm Ngọc nói cũng không có gì sai, nhưng nói xấu sau lưng người khác lại bị bắt quả tang, chung quy vẫn không hay ho gì.

Khương Nguyên cố gắng gỡ gạc cho Nghiêm Ngọc, bèn nói: "Nghiêm cô nương tính tình thẳng thắn, mong Bùi đại nhân đừng chấp nhặt."

Bùi Nguyên Tuân xuống ngựa, cúi mắt nhìn nàng, khẽ gật đầu, giọng nhàn nhạt: "Ta xưa nay không phải kẻ bụng dạ hẹp hòi."

Hắn nói vậy tức là sẽ không để tâm, Khương Nguyên yên lòng gật đầu.

Có điều, Lý đại phu và Đông Viễn dường như không cùng hắn về Hưng Châu, lần này chỉ có một mình hắn trở về. Khương Nguyên lấy làm lạ, hỏi: "Vì sao Tướng quân lại đi cùng chúng ta? Chuyện ở huyện Nam ngài đã xử lý xong rồi sao?"

Bùi Nguyên Tuân cúi đầu, ánh mắt trầm lắng nhìn nàng.

Nàng bị nhiễm dịch bệnh, bây giờ đã hồi phục khá tốt, đôi mắt trong veo lấp lánh vẫn tràn đầy thần sắc, chỉ là gò má có hơi gầy đi, sắc mặt cũng có chút xanh xao.

Tuy nhiên, trên đường về nàng không có vẻ gì khó chịu, như vậy hắn cũng hoàn toàn yên tâm.

Hắn im lặng một lúc rồi nói: "Hưng Châu có chút chuyện, lát nữa ta phải quay lại huyện Nam. Đợi khi xong việc ở huyện Nam, ta sẽ đến thăm Ninh Ninh."

Nói xong, hắn liền thúc ngựa rời đi.

Tuấn mã tung bốn vó, tung lên một lớp bụi mỏng như khói, bóng lưng thẳng tắp trên yên ngựa dần biến mất ở phía xa.

Khương Nguyên nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Đã nhiều ngày không gặp Ninh Ninh, lòng nàng nhớ con da diết, bèn rảo bước nhanh hơn về phía hẻm Thanh Ngư.

Vài ngày sau, vì việc phòng chống dịch bệnh ở huyện Nam đã thành công, Lưu Tri phủ muốn tổ chức một bữa tiệc mừng công cho các đại phu của Hạnh Lâm Y Thự.

Lúc thiệp mời được đưa đến tổ trạch nhà họ Bùi, Đông Viễn thấy chủ tử đã ngồi trước gương với vẻ mặt sa sầm gần nửa tuần hương, trong suốt thời gian đó không hề nhúc nhích.

Nếu là trước đây, chủ tử chưa bao giờ để tâm đến dung mạo của mình.

Tướng quân mày kiếm mắt sao, mũi cao môi mỏng, đường nét khuôn mặt góc cạnh, lại thường không hay cười, nên tạo cho người khác cảm giác lạnh lùng khó gần. Nhưng khuôn mặt đó, nhìn ngang nhìn dọc, ngoài việc không đủ ôn hòa ra thì cũng thuộc dạng vô cùng tuấn tú.

Hồi lâu sau, Đông Viễn thấy chủ tử cử động.

Hắn đưa bàn tay to lớn ra vuốt vạt áo của mình, vẻ mặt đăm chiêu, dường như không hài lòng với y phục của mình cho lắm.

Đông Viễn không thấy y phục của chủ tử có gì không tốt.

Tuy kiểu dáng y phục của Tướng quân rất đơn giản, ngoài quan phục ra, thường ngày đều mặc những bộ đồ tối màu như màu mực, tóc cũng luôn được búi lên bằng phát quan màu mực. Nhưng y phục và phát quan màu này lại vô cùng tương xứng với khí chất lạnh lùng của chủ tử.

Thế nhưng, một lát sau, Bùi Nguyên Tuân nhìn vào gương rồi nói với Đông Viễn: "Hôm nay không đội phát quan, buộc một dải lụa màu xanh lam."

Đông Viễn kinh ngạc vô cùng, do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn làm theo.

Buộc dây lụa xong, Bùi Nguyên Tuân soi gương ngắm tới ngắm lui, trầm giọng nói: "Dây lụa phải để dài một chút, trông cho phiêu dật hơn."

Đông Viễn lặng thinh một lúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!