Chương 44: Đồ lừa đảo

Kể từ sau khi uống thang Ma phong thang* đó trước khi ngủ, bệnh tình của Lưu nương tử đã ổn định lại, bà không còn sốt cao, cũng không còn la hét toàn thân đau nhức như gãy xương nữa, mà ngủ rất say, hơi thở cũng rất đều đặn.

Ma phong thang*: thuốc trị bệnh phong

Khương Nguyên không rời nửa bước, túc trực trong phòng bệnh, mỗi một nén nhang lại quan sát triệu chứng nốt đỏ trên người bà, rồi ghi chép tỉ mỉ từng nét vào y án.

Lúc đầu, Quý Thu Minh cùng nàng ở trong phòng bệnh, hai người vẫn luôn bàn luận về phương thuốc Ma phong thang và hiệu quả có thể có, nửa canh giờ sau, có bệnh nhân ở y đường sau khi dùng thuốc xuất hiện triệu chứng nguy kịch, hắn ta liền dẫn theo mấy vị đại phu trẻ tuổi vội vã qua đó.

Đêm đã về khuya, Khương Nguyên không trụ nổi, mơ màng thiếp đi một lúc, đến khi tỉnh lại thì phát hiện trên người có khoác một chiếc trường bào.

Chiếc trường bào đó màu đen, rất sạch sẽ, rất mới, còn có một mùi hương thanh lãnh của gỗ thông, không biết là của ai, có lẽ là đại phu của y đường thấy nàng ngủ thiếp đi, sợ nàng bị lạnh nên đã không kinh động nàng mà đặc biệt khoác lên người cho nàng.

Khương Nguyên đứng dậy, cẩn thận gấp chiếc trường bào lại đặt sang một bên, rồi lại đi xem xét bệnh tình của Lưu nương tử.

Lúc này, đã cách bốn canh giờ kể từ lần cuối Lưu nương tử dùng thuốc, dược hiệu có lẽ đã phát huy hoàn toàn, bà vẫn chưa tỉnh lại. Khương Nguyên vén tay áo bà lên, nhìn vào cánh tay, những nốt đỏ trên đó đã lặn đi quá nửa, vùng da lở loét cũng có dấu hiệu dần dần khép lại.

Ma phong thang có hiệu quả rõ rệt, tinh thần Khương Nguyên lập tức phấn chấn hẳn lên.

Nàng vén lại góc chăn cho Lưu nương tử, rồi lặng lẽ bước ra ngoài, định sang phòng bên cạnh xem tình hình của Nghiêm Ngọc.

Thế nhưng, vừa mới mở cửa, nàng lại bất ngờ va phải một người.

Người đó đang quay lưng về phía cửa phong bệnh, thân hình cao lớn thẳng tắp, sống lưng tựa như một tấm sắt cứng rắn, va mạnh tới nỗi xương mũi nàng sắp gãy.

Khương Nguyên vừa xoa chiếc mũi đau nhức, vừa rưng rưng nước mắt ngẩng đầu lên, lại thấy Bùi Nguyên Tuân đã xoay người lại, lẳng lặng đứng trước mặt nàng.

Sắc mặt hắn thanh lãnh nghiêm nghị, dường như cả đêm chưa ngủ, quanh mắt còn có một quầng thâm nhàn nhạt, thấy nàng, hắn chau mày, trầm giọng hỏi: "Nàng sao rồi?"

Khương Nguyên lập tức lùi lại mấy bước để tránh hắn.

Bây giờ nàng là người có khả năng nhiễm bệnh dịch cao nhất, chỉ là chưa đến lúc phát bệnh mà thôi, nàng vội nói: "Tướng quân, sao ngài lại ở đây?"

Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn đôi ngươi long lanh ngấn lệ của nàng, không đáp mà hỏi ngược lại: "Ma phong thang đó có tác dụng phòng ngừa không? Nếu có thì nàng hãy uống một ít đi."

Ma phong thang đó quả thực hiệu quả, bệnh tình của Lưu nương tử đã có chuyển biến tốt rõ rệt, được hắn nhắc nhở như vậy, Khương Nguyên liền gật đầu tỏ vẻ rất đồng tình.

Ngoài nàng ra, những đại phu và sai dịch từng tiếp xúc với bệnh nhân đều nên uống vài bát, có bệnh thì phòng bệnh, đã phát bệnh thì có thể giảm nhẹ bệnh tình.

Khương Nguyên đi nhanh vài bước, dường như nghĩ tới điều gì, lại vội vã quay lại, nói với hắn: "Trong y đường này là nơi không an toàn nhất, Tướng quân còn phải chỉ huy phủ binh và quan lại phòng bệnh, trách nhiệm trọng đại, nhất định phải lấy thân thể làm trọng, đừng ở đây lâu."

Toàn bộ huyện Nam hiện đang bị phong tỏa, việc điều động phủ binh, phân phối dược liệu, bệnh nhân dùng thuốc, cho đến đồ ăn thức uống, rồi việc trấn an nỗi sợ hãi của bá tánh v.v..., không việc gì là không cần hắn quyết định. Hắn lúc này chính là cây kim định hải thần châm của huyện Nam, thế mà vết thương trên vai lưng hắn vẫn chưa lành hẳn, trông có vẻ như đã cả đêm không nghỉ ngơi, nếu lúc này lại nhiễm dịch bệnh mà ngã xuống, e rằng cả huyện Nam sẽ mất kiểm soát.

Bùi Nguyên Tuân không gật đầu, chỉ chăm chú nhìn gò má tái nhợt của nàng, trầm giọng nói: "Được."

Khương Nguyên nói xong với hắn, liền vội vàng đi về phía phòng bệnh bên cạnh.

Nàng đi rất nhanh, nhưng lúc đẩy cửa lại đột nhiên dừng bước.

Có lẽ là tối qua nghỉ ngơi không đủ, cả một đêm, nàng chỉ chợp mắt chưa đầy nửa canh giờ, lúc này đi quá nhanh, nhất thời có chút choáng váng hoa mắt.

Nàng phải định thần lại, mới miễn cưỡng vịn vào khung cửa để không ngã xuống.

Bùi Nguyên Tuân lập tức bước nhanh đến bên cạnh nàng nói: "Có chỗ nào không khỏe sao?"

Khương Nguyên lắc đầu, khẽ cười nói: "Chắc là do ngủ ít quá, hơi mệt, không sao đâu ạ."

Nàng vừa nói vậy, Bùi Nguyên Tuân chợt nhớ ra, từ tối qua đến giờ, nàng vẫn luôn ở trong phòng bệnh đó, không bước ra ngoài nửa bước, cũng không ăn bất cứ thứ gì.

Hắn nói một câu "Nàng đợi ta quay lại", rồi sải bước đi ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!