Từng chén rượu mạnh trôi vào cổ họng nhưng người lại không hề có men say, ngược lại càng thêm tỉnh táo. Bùi Nguyên Tuân nhìn chằm chằm vào vò rượu trống không trước mặt, lặng lẽ cong môi tự giễu.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân khe khẽ, bước chân rõ ràng rất nhẹ, nhưng thính giác hắn nhạy bén, lập tức nghe thấy ngay.
Hắn nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ đang hé mở.
Tửu lâu cách hẻm Thanh Ngư rất gần, hắn lại vô thức ngồi ở phía gần đầu hẻm, từ vị trí của hắn, có thể nhìn thấy rõ bóng dáng của Khương Nguyên.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy áo màu xanh lục nhạt, khoác ngoài một chiếc áo nửa tay màu hạnh, mái tóc đen được búi gọn gàng thành một búi tóc đơn giản, trên búi tóc không có trâm cài hay trang sức, chỉ dùng một dải lụa màu xanh biếc buộc lại. Cách ăn mặc này vừa đơn giản lại thuận tiện, rất hợp với việc nàng ra ngoài hành y xem bệnh.
Bước chân nàng rất nhẹ nhàng, đi cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc, nàng đã đi qua con phố giao với đầu hẻm, đến một ngã rẽ ở góc đường.
Ở đó có một chiếc xe ngựa đang đợi, trong xe dường như có một cô nương, thấy nàng đến, liền vui vẻ vén rèm cửa sổ lên chào hỏi nàng. Sau khi nàng lên xe không lâu, vị Quý đại phu kia cũng đi tới.
Nhưng hôm nay hắn ta lại không cưỡi ngựa mà trực tiếp lên xe, ngồi cùng xe với nàng.
Bùi Nguyên Tuân nhìn chằm chằm vào hướng chiếc xe ngựa rời đi không chớp mắt, bàn tay bất giác siết chặt chén rượu.
Hắn nhớ đến con lật đật kia.
Đó là do Quý đại phu tặng cho Khương Nguyên, được nàng cất giữ cẩn thận trong túi đựng sách, nàng dường như vô cùng yêu thích.
Bây giờ, họ lại ngồi chung một chiếc xe ngựa.
Một cảm giác chua xót ghen tị không thể kìm nén bỗng trào dâng, từ tận đáy lòng dần lan tỏa ra.
Bùi Nguyên Tuân lặng lẽ nắm tay thành quyền, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Hắn biết, hắn không nên như vậy.
Hắn và gia đình đã từng mang lại cho Khương Nguyên quá nhiều tổn thương và uất ức, lúc này cuộc sống của nàng đang ổn định và hạnh phúc, có lẽ nàng sẽ gả cho người đàn ông có cùng chí hướng này. Nếu hắn có thể giữ lời hứa, hắn nên tránh xa cuộc sống của nàng, không gây thêm phiền phức cho nàng nữa.
Thế nhưng, vào khoảnh khắc này, một giọng nói trong lòng rõ ràng mách bảo hắn rằng, hắn không làm được.
Hắn không thể trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác mà không làm gì, thậm chí, chỉ cần thấy người đàn ông khác đến gần nàng, hắn đã ghen tuông đau lòng đến khó thở.
Trước đây, hắn cảm thấy mình sẽ không chìm đắm trong tình yêu, cũng không quan tâm đến chuyện tình cảm nam nữ, nhưng lúc này, hắn lại đau khổ và hoang mang vì bản thân lại có d*c v*ng chiếm hữu cố chấp, không bình thường đến vậy.
Hắn hối hận vô cùng.
Mẫu thân của hắn có bệnh tim, phụ thân mất sớm, một mình bà vất vả nuôi ba huynh muội họ khôn lớn, vì vậy hắn luôn giữ trọn đạo hiếu, chưa bao giờ làm trái ý mẫu thân. Đệ và muội nhỏ tuổi hơn hắn rất nhiều, hắn là huynh trưởng, luôn đối xử với họ đặc biệt cưng chiều. Và chính vì như vậy, khi nàng chịu uất ức trong phủ, hắn là chủ của phủ Tướng quân, lại chưa bao giờ đứng ra bênh vực nàng, chỉ yêu cầu nàng phải độ lượng, hiểu chuyện, lương thiện chu đáo, nhẫn nhịn và bao dung với người nhà của hắn vô điều kiện.
Nếu như lúc đầu, hắn không có thành kiến môn đăng hộ đối, cũng không nghe theo ý kiến của mẫu thân, mà quyết tâm cưới nàng làm chính thê, cho nàng đủ sự tôn trọng và yêu thương, thì người nhà của hắn làm sao dám bắt nạt nàng, và nàng làm sao lại bỏ hắn mà đi?
Sự việc đến nước này, xét cho cùng, nguyên nhân gây ra tất cả đều nằm ở hắn.
Nhưng, hắn nhớ lại lời Ninh Ninh nói, con bé còn nhỏ như vậy, lại bảo hắn phải khiêm tốn học hỏi, có lỗi thì sửa.
Bây giờ hắn đã nhận ra sai lầm của mình, nếu hắn cố gắng hết sức bù đắp cho nàng và Ninh Ninh, liệu nàng có thể thay đổi suy nghĩ, tha thứ cho những tổn thương mà hắn đã vô tình gây ra cho nàng trước đây không?
Hồi lâu sau, hắn đứng dậy, sải bước đi về phía hẻm Minh Phúc.
Hắn không quên lời hứa với Khương Nguyên đêm qua.
Hắn phải cho người nhà biết về sự tồn tại của Ninh Ninh, và yêu cầu họ không được đến làm phiền Khương Nguyên và Ninh Ninh nữa. Đó là giới hạn của hắn, hắn sẽ không cho phép bất kỳ ai vượt qua, bất kể là đệ muội, mẫu thân, hay tam muội, không có sự cho phép của hắn, không một ai được phép.
Đúng giờ Thìn, Khương Nguyên đúng giờ lên xe ngựa, cùng mấy vị đại phu đến huyện Nam.
Hôm qua Quý đại phu bị thương ở tay, không tiện cưỡi ngựa, hôm nay Nghiêm Ngọc cũng nhất thời hứng khởi, muốn cùng họ đến huyện Nam, vì vậy, ba người họ liền ngồi chung một chiếc xe ngựa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!