Chương 39: Ta thay mặt Thiếu Lăng, đến xin lỗi nàng

Ngay khi ngọn roi sắp quất xuống người Ninh Ninh, Hồ nương tử vội ôm chặt lấy cô bé, nhanh chóng quay lưng lại.

Bà căng cứng sống lưng, đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị roi quất đau điếng, thế nhưng, qua mấy hơi thở, ngọn roi ấy vẫn chưa hạ xuống.

Bà bất giác quay người lại, chỉ thấy ngọn roi của vị thiếu gia kia đã bị người ta nắm chặt trong lòng bàn tay, mà khi dời tầm mắt lên trên, người bà nhìn thấy lại rất giống người biểu cữu xa đã lâu không gặp của Ninh Ninh, hắn vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng ít nói như mọi khi, có điều, lúc này đôi mày kiếm nhíu chặt, rõ ràng đã có chút tức giận.

Bùi Nguyên Tuân giật lấy cây roi mềm trong tay điệt tử, trầm giọng nói: "Bá phụ tặng con roi là để con đi bắt nạt người khác sao?"

Vẻ mặt hắn lạnh như băng, ánh mắt đen thẳm tỏa ra uy thế khiến người ta run sợ, Bùi Thiếu Lăng chưa bao giờ thấy đại bá nổi giận như vậy, hai chân nhất thời mềm nhũn, suýt nữa thì khuỵu xuống đất.

Bùi Nguyên Tuân cau mày liếc nhìn cậu bé một cái đầy cảnh cáo, vài hơi thở sau, hắn quay sang nhìn phụ nhân và đứa trẻ suýt chút nữa bị ăn roi.

Trong khoảnh khắc nhìn qua, hắn khẽ sững người, đáy mắt lạnh lùng nhanh chóng lướt qua một tia kinh ngạc xen lẫn vui mừng.

Đứng cách hắn không xa là Hồ nương tử, còn người bà đang ôm, chính là Ninh Ninh.

Ninh Ninh đã hai tuổi, cao hơn nhiều so với một năm trước, có lẽ vì người phụ thân này của cô bé có thân hình cao lớn, nên vóc dáng của cô bé cũng cao hơn nửa cái đầu so với những đứa trẻ cùng trang lứa, nhưng dung mạo của cô bé lại không có nhiều thay đổi, đôi mắt to đen láy trong veo, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo như sứ tròn trịa, chỉ là tóc cô bé đã dài ra không ít, trước kia chỉ buộc hai bím tóc nhỏ chổng ngược dài ba tấc, bây

-giờ hai bím tóc đã rủ xuống đến cổ, trên bím tóc đen nhánh còn cài một đóa hoa nhỏ màu đỏ nhạt, đóa hoa đó được thêu bằng chỉ lụa, kiểu dáng rất tinh xảo đẹp mắt, vừa nhìn đã biết là do chính tay Khương Nguyên làm.

Bùi Nguyên Tuân sải bước tiến lên, ôn tồn gọi: "Ninh Ninh."

Hồ nương tử có chút kinh ngạc, ngay lúc bà đang nghi ngờ mình có phải đã nhận nhầm người hay không, đột nhiên nghe thấy hắn lên tiếng gọi Ninh Ninh, bà mới dám chắc chắn, vị nam tử trước mắt chính là biểu cả của Khương đại phu không thể sai được.

Chỉ là, bà rõ ràng nghe thấy hắn tự xưng là bá phụ của vị thiếu gia kiêu ngạo kia, nói cách khác, vị biểu thiếu gia này lại chính là vị Đại tướng quân nhà họ Bùi đó sao?

Hồ nương tử vô cùng chấn động, đầu óc nhất thời có chút không thông suốt nổi, bà không ngờ rằng, người biểu ca của Khương đại phu, vị biểu cữu này của Ninh Ninh, lại có thân phận cao quý đến như vậy.

Bà vốn đã nhát gan vụng về, lần này đến cả nói cũng không biết phải nói thế nào, chỉ nghĩ đến việc vội vàng cúi người hành lễ với hắn nói: "Dân phụ tham kiến Đại tướng quân."

Bùi Nguyên Tuân dừng bước.

Hồ nương tử đối với hắn xa cách như vậy, không khỏi khiến lòng hắn có chút phiền muộn.

Im lặng một lát, hắn chắp tay sau lưng, trầm giọng nói: "Không cần đa lễ."

Hồ nương tử lí nhí cảm ơn.

Ninh Ninh vẫn ở trong lòng bà, Hồ nương tử nghĩ ngợi rồi hạ thấp giọng nhắc nhở: "Ninh Ninh, đây là biểu cữu, con còn nhớ không?"

Ninh Ninh chớp chớp đôi mắt to đen láy, nhìn vị thiếu gia ngang ngược kia, rồi lại nhìn nam nhân cao lớn có vẻ mặt lạnh lùng trước mắt, lắc đầu nói: "Không quen."

Không quen, hai chữ này khiến lồng ngực Bùi Nguyên Tuân đau nhói như bị kim châm, hắn im lặng, bàn tay định đưa ra ôm Ninh Ninh lặng lẽ chắp lại sau lưng.

Hồ nương tử cười áy náy, có chút ngượng ngùng nói: "Bùi đại nhân, xin lỗi ngài, Ninh Ninh còn quá nhỏ, một năm không gặp, con bé đã quên rồi."

Bùi Nguyên Tuân nặng nề đáp: "Không sao."

Hắn quay sang nhìn điệt tử nói: "Vừa rồi con đã làm gì, có bắt nạt ai không, kể lại hết một lượt."

Đối diện với ánh mắt nặng trịch của đại bá, Bùi Thiếu Lăng chỉ cảm thấy da đầu căng cứng, cậu bécúi gằm mặt, kể lại đầu đuôi: "Bá phụ, vừa rồi con xông vào thư thục, dùng roi quất người, còn xé nát sách."

Bùi Nguyên Tuân liếc nhìn cậu bé một cách sắc bén nói: "Nên tự phạt thế nào?"

Bùi Thiếu Lăng thờ ơ sờ sờ mũi.

Cậu bé không biết nên tự phạt thế nào, trước đây ở phủ Tướng quân, bá phụ tuy ít khi cười nói nhưng đối với cậu bé rất tốt, chưa từng quở trách cậu bé như vậy, cậu bé không hiểu, bây giờ cậu bé chỉ quất mấy đứa trẻ không thuận mắt vài roi, sao lại khiến bá phụ nổi giận?

Bùi Thiếu Lăng cúi đầu không nói tiếng nào, Bùi Nguyên Tuân nhìn chằm chằm cậu bé một lúc, trầm giọng nói: "Nhận tội xin lỗi, về phủ chịu phạt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!