Chương 38: Tham kiến Bùi đại nhân

Khương Nguyên theo sư phụ tu nghiệp ở Hạnh Lâm Y Thự nửa năm, y thuật đã tiến bộ rất nhiều.

Khi ở y đường, Đàm y quan không còn tự mình khám bệnh nữa, mà như một vị Tướng quân mặt lạnh ngồi chỉ huy quyết định sách lược, ngồi bên cạnh Khương Nguyên, xem nàng chẩn bệnh cho bệnh nhân.

Đồng thời bà còn phải tập trung lắng nghe, nếu Khương Nguyên nói có chỗ nào không đúng, bà sẽ không khách khí chỉ ra.

Dĩ nhiên, nếu Khương Nguyên có chỗ nào chẩn không ra hoặc không chắc chắn, liền sẽ đưa ánh mắt cầu cứu về phía sư phụ, Đàm y quan trước nay nghiêm túc, sau khi kiêu ngạo liếc nhìn tiểu y đồ của mình mấy cái, sẽ căng mặt không nhanh không chậm bắt mạch kê đơn, để nàng có thể học hỏi kinh nghiệm của bà.

Ngoài việc khám bệnh, bài học năm ngày một lần vẫn tiếp tục, sáng hôm nay, y thự lại tổ chức một buổi nghiên cứu thảo luận.

Nghiêm Ngọc từ sớm đã đến lớp học.

Tuy nhiên, lần này nàng ta không yên tĩnh ngồi bên bàn học, mà cứ thỉnh thoảng lại thò đầu ra ngoài cửa sổ ngó nghiêng.

Khương Nguyên đến muộn hơn nàng ta một chút.

Nhìn bộ dạng có chút lén lén lút lút của nàng ta, Khương Nguyên cảm thấy khá buồn cười.

Sau khi ngồi xuống, nàng vỗ vai Nghiêm Ngọc, khẽ hỏi: "Nghiêm cô nương, ngươi đang làm gì vậy?"

Nghiêm Ngọc liếc ra ngoài, đôi mắt hạnh cong lên, bí ẩn cười.

Nàng ta đưa ngón tay lên môi ra hiệu cho Khương Nguyên im lặng, sau đó, nàng ta lặng lẽ chỉ về phía cửa trước, thấp giọng nói: "Khương đại phu, tỷ chú ý nhìn về phía đó."

Không lâu sau, theo hướng nàng ta chỉ, một nam tử phong thái như ngọc, mày mắt thanh tú bước chân nhẹ nhàng đi vào.

Hắn ta mặc một bộ cẩm bào màu trắng kiểu dáng đơn giản, loại cẩm bào này thường có tay áo rộng, nhưng cổ tay áo của hắn ta lại hơi thu hẹp, viền tay áo được trang trí bằng cỏ lan thêu chỉ vàng, bàn tay lớn với những khớp xương rõ ràng ẩn hiện dưới tay áo, nếu nhìn kỹ sẽ thấy hai ngón tay thon dài của hắn ta hơi cong lại, giữa ngón tay tùy ý kẹp một cuốn sách nhỏ bằng lòng bàn tay.

Khương Nguyên tò mò nhìn cuốn sách trong tay hắn ta một cái, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc đánh giá hắn ta.

Hắn ta không đội phát quan*, mái tóc đen chỉ được buộc bằng một dải lụa trắng đơn giản, dải lụa rất dài, khi đi lại nhẹ nhàng, dải lụa đó bay phấp phới bên cạnh hắn ta một cách tùy ý.

Phát quan*: dùng để chỉ một loại mũ hoặc vương miện nhỏ được cài lên tóc, thường thấy trong bối cảnh cổ trang, đặc biệt là với nam nhân.

Da hắn tarất trắng, trông tuổi cũng không lớn, mũi cao môi mỏng, một đôi mắt sáng hơi cong, đôi lông mày dài thon chếch vào thái dương, khóe môi mang một nụ cười như có như không.

Trong lúc Khương Nguyên đang đoán xem vị nam tử xa lạ này có phải là y đồ mới đến không, Nghiêm Ngọc ghé vào tai nàng khẽ nói: "Khương đại phu, đây chính là Quý đại phu xuất thân từ thế gia y dược mà lần trước ta đã nhắc đến với tỷ, ngài ấy mới hai mươi hai tuổi, là y quan trẻ nhất của Thái Y Thự, tên là Quý Thu Minh, người ở kinh đô gọi ngài ấy là Quý thần y, là hảo bằng hữu của vị hôn phu của ta, tỷ thấy ngài ấy thế nào?"

Khương Nguyên liếc nhìn Nghiêm Ngọc, khó hiểu nói: "Thế nào là thế nào?"

Nghiêm Ngọc lén lút cười toe toét: "Trông thế nào? Đã nói ngài ấy là thần y rồi, chẳng lẽ ta còn hỏi tỷ y thuật của ngài ấy thế nào sao?"

Tùy tiện bình phẩm ngoại hình của người khác là không lịch sự, nhưng Nghiêm Ngọc cứ ép nàng phải đưa ra ý kiến, Khương Nguyên không thể từ chối, đành phải hạ giọng nói: "Trông rất ưa nhìn."

Nhận được sự công nhận về thẩm mỹ của mình từ Khương Nguyên, Nghiêm Ngọc rất hài lòng.

Tuy nhiên hai người vẫn luôn thì thầm to nhỏ, Quý Thu Minh dường như cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn về phía họ.

Ánh mắt của hắn ta từ Nghiêm Ngọc chuyển sang cô nương bên cạnh nàng, dừng lại một chút, một lát sau, hắn ta nhướng mày, nhìn Khương Nguyên, ôn hòa cất tiếng hỏi: "Vị đại phu này, cô nương có điều gì muốn nói sao?"

Hắn ta đã định bắt đầu giảng, cuốn sách nhỏ trong tay cũng đã được trải ra trên bàn học, Khương Nguyên đứng dậy, ngượng ngùng cười, nói: "Quý đại phu, xin lỗi, mời ngài bắt đầu giảng đi ạ."

Quý Thu Minh cong môi gật đầu, vẫy tay ra hiệu cho nàng ngồi xuống.

Rất nhanh, hắn ta bắt đầu bài giảng.

Chuyến đi lần này của hắn ta là đến huyện Nam của Hưng Châu để xem xét một vài trường hợp bệnh hiếm gặp, ngoài ra, theo lời mời của y thự, đến đây để truyền đạt kinh nghiệm y thuật cho các y đồ trẻ tuổi.

Trong giờ giảng, cuốn sách đó được đặt trên bàn, hắn ta chưa từng lật xem một trang nào, nhưng những lý luận y học mà hắn ta trình bày lại rất chặt chẽ có trật tự, nội dung phong phú, lời lẽ hay ý đẹp, các đại phu trẻ tuổi nghe say sưa, vô cùng nhập tâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!