Khi Khương Nguyên trở về hẻm Quế Hoa, Hồ nương tử đã chiên xong thịt viên giòn, đang bế Ninh Ninh đứng ở cửa nhà ngóng trông.
Lúc thấy Khương Nguyên chỉ xách theo một gói kẹo mạch nha mà không thấy bóng dáng con ngựa giấy đâu, Hồ nương tử có chút thất vọng nói: "Khương đại phu, sao lại không mua được ngựa giấy vậy? Không có ngựa giấy, chúng ta làm sao tiễn Táo Vương Gia lên trời được."
Khương Nguyên mỉm cười hiền hòa, đảm bảo với bà: "Bà yên tâm, ta nhất định sẽ làm ra hai con ngựa giấy khác biệt. Hai con ngựa này chắc chắn sẽ oai phong lẫm liệt, để Táo Vương Gia cưỡi vừa nhanh vừa tốt, giúp Táo Vương Gia nhà chúng ta lên tới thiên đình đầu tiên."
Nàng vừa nói vậy, Hồ nương tử không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Khương Nguyên tay nghề khéo léo, làm theo lời của người làm trong tiệm hàng mã, quả nhiên làm ra hai con ngựa cao to tuấn mã. Hồ nương tử vừa nhìn vừa than: "Sao cô nương lại có thể làm khéo đến thế? Ta thấy tiệm hàng mã kia còn không làm đẹp bằng cô nương. Chân ngựa này cao biết bao, mặt ngựa lại vừa dài vừa đẹp, nhìn không giống ngựa thường, mà giống như loại tuấn mã nhật hành thiên lý* vậy!"
Nhật hành thiên lý*: Ngày đi vạn dặm
Làm xong ngựa giấy, dùng xong thịt viên giòn, một cái Tết mới lại vội vàng đến rồi thoáng chốc trôi qua.
Qua năm mới, Khương Nguyên nhận được một lá thư từ Hưng Châu gửi đến.
Lá thư này rất kỳ lạ, chỉ có vài câu ngắn ngủi, lời lẽ toát ra vẻ kiêu ngạo, nói rằng Đàm y quan ở Hưng Châu muốn thu nhận y đồ, nghe nói huyện Thanh Viễn có một nữ đại phu nên ban cho nàng một cơ hội ghi danh học tập. Cuối thư có đính kèm tên một quyển y thư là 《Nữ Khoa Bệnh Luận》.
Khương Nguyên không vội trả lời thư.
Nàng đọc liền mấy đêm, xem kỹ lưỡng từng loại bệnh, nguyên nhân và phương pháp chẩn đoán các bệnh nữ khoa được trình bày trong sách, trong lòng vô cùng kính phục.
Vị Đàm y quan này tinh thông các bệnh nữ khoa, là một bậc danh y đương thời, thực sự không ai có thể sánh bằng. Sau đó, khi đọc y luận của bà, Khương Nguyên đột nhiên có cảm giác như được khai sáng.
Nàng chợt hiểu ra, y thuật sâu rộng như biển cả, và nàng nên chuyên tâm vào một lĩnh vực, nghiên cứu sâu hơn thì mới có thể tiến xa hơn nữa.
Nghĩ thông suốt điều này, Khương Nguyên sắp xếp cho Lưu Hành quản lý các công việc ở Bảo Hòa Đường, rồi mang theo Hồ nương tử và Ninh Ninh, lên đường đến Hưng Châu vào đúng mùa hoa đào chớm nở.
Hạnh Lâm Y Thự ở Hưng Châu, cách Cam Châu cả ngàn dặm, nhưng lại chỉ cách Kinh đô vài trăm dặm đường.
Đi đi dừng dừng hơn mười ngày, họ đã đến Hưng Châu vào lúc hoa đào nở rộ.
Hưng Châu quanh năm ấm áp như mùa xuân, trong vùng có nhiều núi non kỳ vĩ, dân phong thuần phác. Tuy nhiên, ngoài Hạnh Lâm Y Thự nổi tiếng, nơi đây thỉnh thoảng vẫn xảy ra giặc cướp.
Nhưng những toán cướp đó chỉ hoạt động ở vùng núi biên giới Hưng Châu, còn trong thành Hưng Châu thì vô cùng phồn hoa phú quý.
Hạnh Lâm Y Thự tọa lạc tại phường Bảo Ninh trong thành Hưng Châu, cách phủ nha Hưng Châu chưa đầy một dặm, gần đó còn có các dãy phố buôn bán sầm uất.
Tuy nằm ở nơi sầm uất, giá đất đắt đỏ, nhưng diện tích của Hạnh Lâm Y Thự lại vô cùng rộng lớn.
Nó được chia thành hai khu vực chính là đông và tây. Phía tây là y đường của y thự, có một cửa lớn phía tây mở ra, bá tánh đến khám bệnh hỏi thăm đều đi vào từ phía này.
Còn phía đông là quán học của y thự, lại là một khung cảnh khác. Ngoài cửa lớn phía đông đủ rộng cho hai cỗ xe ngựa đi song song, diện tích của quán học cũng rất khoáng đạt, nhà cửa san sát mà tinh tế, đường đi quanh co u tĩnh, ồn ào mà vẫn giữ được sự yên tĩnh. Đây là nơi các đại phu của y thự ngồi luận bàn y thuật và dạy dỗ các y đồ trẻ tuổi.
Khương Nguyên đi vào từ cửa đông, cầm lá thư tự giới thiệu.
Tiếp đón nàng là một nam tử trung niên có bộ râu chữ bát. Ông ta xem kỹ lá thư, cười vuốt râu nói: "Ra là đến đầu quân cho Đàm đại phu, vậy thì cứ ghi danh trước, đợi cô nương gặp Đàm đại phu rồi hãy nói chuyện khác."
Khương Nguyên lên tiếng cảm tạ.
Nam tử râu chữ bát nhìn nàng, lại hỏi: "Cô nương đến một mình, hay có mang theo tùy tùng?"
Khương Nguyên thành thật trả lời: "Ta là một quả phụ, có một đứa con, giờ đã một tuổi rưỡi, và một vú nuôi chăm sóc nó."
Người nam tử nghe vậy thoáng chút kinh ngạc.
Nữ tử học y ở Hạnh Lâm Y Thự vốn đã ít lại càng ít, người đã thành thân sinh con rồi còn đến học thì tuyệt đối không có, mà một quả phụ mang con đến học thì chỉ có mình nàng, có thể nói, nàng là người đặc biệt nhất trong y thự này.
Người râu chữ bát trầm ngâm một lát rồi nói: "Hạnh Lâm Y Thự cung cấp chỗ ở miễn phí cho học tử, nhưng cô nương mang theo vú nuôi và con nhỏ, ở đây e là bất tiện, hay là tạm thời ra ngoài thuê một căn nhà đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!