Chương 35: Đột nhiên mềm lòng

Mười ngày sau, một phong thư được gửi khẩn từ Kinh đô truyền đến.

Bùi Nguyên Tuân mở thư xem xong, sắc mặt trầm ngưng, im lặng không nói hồi lâu.

Hắn phân phó người đi điều tra thân thế quá khứ của Khương Nguyên, lại không ngờ rằng, nàng chưa đầy ba tuổi, song thân đã lần lượt qua đời, từ nhỏ được ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu đón về nuôi nấng trưởng thành.

Và đúng như Giả Đại Chính từng nhắc tới, cô phụ cô mẫu của hắn ta không phải là thân sinh của Khương Nguyên, nàng là do họ nhặt về.

Nhiều năm trôi qua, năm đó vì sao nàng đi lạc rồi được nhặt về, thân sinh của nàng ở đâu, đã không còn manh mối để tra rõ.

Nhưng may mắn là, tuy không có phụ mẫu bên cạnh, nhưng ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu đã nuôi nàng bên mình, xem nàng như ngoại tôn nữ của mình, họ chưa từng nhắc đến thân thế của nàng, mà hết lòng yêu thương, dốc sức dạy dỗ, để nàng biết đọc biết viết, học nữ công gia chánh, ngoại tổ phụ của nàng thậm chí còn từng muốn nàng kế thừa y đường, trở thành một nữ đại phu.

Bùi Nguyên Tuân đặt thư xuống, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mục lý lịch của Khương phụ.

Ông cũng là một đại phu, nhưng sau khi nhận nuôi Khương Nguyên, ông từng ứng triệu vào quân doanh, đảm nhận chức quân y một năm, sau đó trở về nhà, nhiễm dịch bệnh rồi qua đời.

Bùi Nguyên Tuân im lặng hồi lâu, cất tiếng: "Đông Viễn."

Đông Viễn đang chờ bên ngoài, nghe thấy chủ tử phân phó, lập tức bước vào.

Hắn ta chắp tay nói: "Chủ tử, Lý Hầu gia đã thúc ngựa chạy nhanh đến đây, đang đợi ở bên ngoài rồi ạ."

Lý Hầu gia sợ Tướng quân sốt ruột, lộ trình vốn hơn một tháng, tốc độ lại bị ép tăng nhanh gấp đôi, vội vàng gấp rút, cuối cùng đã đến huyện Thanh Viễn vào đầu tháng mười.

Bùi Nguyên Tuân gật đầu, thản nhiên nói: "Cho ông ấy vào."

Chiều tối, Bùi Nguyên Tuân đẩy cửa viện sát vách ra.

Khương Nguyên vẫn chưa từ dược đường trở về, Ninh Ninh đang ngồi xổm trước con chó vàng lớn, cô bé thì thầm gì đó với nó, sau đó đưa đôi tay nhỏ ra véo tai chó, nhấc chân lên, dường như muốn trèo lên lưng nó.

Con chó vàng lớn cảm thấy không ổn, vẫy vẫy đuôi, vèo một cái đã chạy đi xa.

Ninh Ninh lập tức dùng đôi chân ngắn cũn đuổi theo sau nó, vừa chạy vừa la: "Ngựa... ngựa..."

Trên mặt đất có một cành cây, cô bé chạy quá nhanh không để ý, ngay lúc sắp vấp ngã, một bàn tay to lớn đã xách cổ áo cô bé lên, nhẹ nhàng nhấc bổng rồi nhanh chóng đặt lại xuống đất.

Ninh Ninh quay đầu lại, thấy biểu cữu, vui vẻ toét miệng cười, nói: "Cữu cữu."

Bùi Nguyên Tuân cúi người ngồi xổm bên cạnh cô bé, trầm giọng nói: "Con đang làm gì vậy?"

Ninh Ninh đưa ngón tay nhỏ chỉ vào con chó vàng lớn, lẩm bẩm vài câu rồi lại chạy về phía nó.

Hồ nương tử vừa vào nhà lấy giỏ kim chỉ, nghe thấy giọng của biểu thiếu gia liền vội vàng đi ra, cười đáp: "Biểu thiếu gia, Ninh Ninh hôm nay ra ngoài chơi, thấy phụ thân của Nhị Nha làm cho con bé một con ngựa gỗ, nó thích lắm, về nhà liền xem con chó vàng lớn là ngựa gỗ."

Nhị Nha, có lẽ là bạn chơi cùng tuổi với cô bé, phụ thân của cô bé đó biết làm ngựa gỗ.

Bùi Nguyên Tuân im lặng giây lát, hỏi: "Trong nhà có gỗ không?"

Hồ nương tử không hiểu tại sao hắn lại hỏi vậy.

Nhưng kể từ khi biết biểu thiếu gia đã cứu Khương đại phu, ấn tượng của Hồ nương tử về vị biểu thiếu gia ít nói lạnh lùng này lại càng tốt hơn.

Phía sau gian nhà chính có một đống gỗ, Hồ nương tử mang một ít qua.

Bùi Nguyên Tuân chọn vài khúc có kích thước đều đặn, lại nhờ Hồ nương tử lấy cưa và búa, rồi im lặng ngồi đó, bắt đầu cau mày suy nghĩ.

Không lâu sau, trong sân vang lên tiếng lách cách, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng reo hò mong đợi của Ninh Ninh.

Khi hoàng hôn buông xuống, một con ngựa gỗ hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt Ninh Ninh, nó mang màu sắc nguyên bản của gỗ, không sơn phết, nhưng hai con mắt tròn được tô mực đen, trông rất có hồn như ngựa thật, Ninh Ninh tò mò sờ sờ mắt nó, lại sờ tới sờ lui miệng nó, không ngừng thốt lên những tiếng kinh ngạc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!