Tình cảnh Tướng quân đổ máu tuy khiến người ta kinh hãi, nhưng hơi thở của hắn vẫn như thường, giọng nói trầm ổn đầy nội lực, hẳn là không bị thương tới tim phổi.
Khương Nguyên trấn tĩnh lại, nhanh chóng trở nên bình tĩnh.
Nàng là đại phu, trong xe ngựa còn có thuốc trị thương thường dùng, lúc này nàng nên xem xét vết thương cho Tướng quân trước, kiểm tra xem vết thương của hắn rốt cuộc ra sao.
Có điều, thân hình hắn cao lớn, lúc này còn đang vịn vai nàng, gần như ôm trọn cả người nàng vào lòng, nam nữ khác biệt, cho dù bây giờ họ có thể được gọi là mối quan hệ giữa đại phu và người bị thương thì cũng nên giữ khoảng cách.
Khương Nguyên lặng lẽ lùi lại một bước, đứng cách xa hắn hơn một chút.
Bên cạnh bỗng nhiên trống rỗng, Bùi Nguyên Tuân bất giác nắm chặt những ngón tay dài, cúi mắt nhìn Khương Nguyên.
Lúc này nàng đã không còn hoảng loạn, ánh mắt cũng đã trở lại vẻ trấn định, tầm mắt đảo quanh bốn phía, dường như đang tìm một nơi thích hợp để kiểm tra vết thương cho hắn.
Hắn che ngực đứng thẳng người dậy, vẻ mặt lạnh lùng trở lại như thường, chỉ có đôi mày kiếm hơi nhíu lại, cố nén cơn đau dữ dội từ vết thương.
Cách đó không xa có một tảng đá xanh nhô lên khỏi mặt đất, bề mặt bằng phẳng nhẵn nhụi, có thể ngồi xuống nghỉ tạm, Khương Nguyên nói: "Tướng quân, ngài đến đó ngồi trước đi, để ta xem vết thương của ngài."
Bùi Nguyên Tuân gật đầu.
Hắn sải bước, bước chân vẫn vững vàng mạnh mẽ, đi lại cũng không có gì đáng ngại, Khương Nguyên đi theo bên cạnh hắn, không đỡ hắn nữa.
Đến bên tảng đá xanh, Bùi Nguyên Tuân vén áo bào ngồi xuống.
Thấy hắn ngồi vững vàng, Khương Nguyên vội chạy đến xe ngựa xách hòm thuốc về.
Nàng vừa mở hòm thuốc, vừa nói bằng giọng của một đại phu: "Tướng quân, ngài cởi áo ngoài ra trước đi."
Bùi Nguyên Tuân làm theo lời nàng.
Áo ngoài màu đen của hắn dính máu còn chưa rõ lắm, nhưng khi cởi áo ngoài ra, vết máu trên chiếc áo trong màu trắng ngà lại đặc biệt nổi bật, Khương Nguyên liếc nhìn, đôi mày thanh tú lo lắng nhíu chặt lại.
Bùi Nguyên Tuân ngước mắt nhìn vào mắt nàng.
Nàng không nói gì, nhưng dùng ánh mắt thúc giục hắn mau cởi áo trong.
Bùi Nguyên Tuân dừng lại một lát.
Vết thương của hắn ở ngực trái gần vai, cánh tay phải có thể cử động tự do, nhưng cánh tay trái vì vết thương liên lụy nên khi nhấc lên rất khó khăn và đau đớn.
Hắn hơi nhấc cánh tay trái lên, cơn đau liền ập đến, cảm giác đau này còn dữ dội hơn gấp mấy lần so với lúc mũi dao găm đâm vào da thịt.
Khương Nguyên thấy đôi mày kiếm của hắn nhíu chặt lại, vội quan tâm hỏi: "Sao rồi, có đau lắm không?"
Bùi Nguyên Tuân im lặng một lúc, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường kéo dây buộc vạt áo ra, trầm giọng nói: "Chút vết thương nhỏ, không sao."
Lồng ngực để trần, một vết thương dữ tợn dài đến hai tấc* hiện ra trước mắt.
Tấc* ở đây là một đơn vị đo độ dài cổ của Trung Quốc, tương đương khoảng 3,33 cm ngày nay
Khương Nguyên cẩn thận nhìn kỹ.
Chỗ dao găm đâm vào cách tim phổi rất xa, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tuyệt đối không phải là vết thương nhỏ như hắn nói.
Vì miệng vết thương khá sâu, khi rút dao ra máu bắn tung tóe, vết thương trông rất đáng sợ, máu tươi vẫn không ngừng rỉ ra, lúc này, việc cầm máu là quan trọng nhất.
Nàng lấy bột cầm máu từ trong hòm thuốc ra, nhẹ nhàng rắc từng chút một lên vết thương của hắn, nói: "Hẳn là rất đau, ngài ráng chịu một chút."
Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn nàng, khẽ "Ừm" một tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!