Sáng sớm hôm sau, Đông Viễn ra phố mua đồ ăn sáng.
Gần Bảo Hòa Đường có một tiệm bánh bao, người mua rất đông, xếp thành một hàng dài.
Phàm là những quán ăn có đông người thì hương vị hẳn là không tệ, đêm qua chủ tử lại trằn trọc không ngủ được, khẩu vị cũng không tốt, Đông Viễn bèn xếp vào cuối hàng, định mua vài cái bánh bao mang về phủ.
Tuy nhiên, từ chỗ hắn ta đứng xếp hàng nhìn sang, tình hình trước Bảo Hòa Đường hiện ra rõ mồn một.
Hắn ta bất giác nhìn thêm vài lần.
Nhìn một hồi, mới phát hiện tên tiểu nhị mày rậm mắt to tên Đinh Mạt ở dược đường đang đánh một cỗ xe ngựa tới.
Sau khi ghìm xe ngựa lại, hắn ta nhảy mấy bước lên thềm đá trước quán rồi sải bước vào trong.
Chỉ một lát sau, hắn ta đã xách hòm thuốc bước ra, đi song song bên cạnh hắn ta còn có Khương đại phu.
Hai người một ngồi trên xe, một đánh xe, chẳng mấy chốc, cỗ xe ngựa từ từ lăn bánh, khuất khỏi tầm mắt.
Đông Viễn có chút kinh ngạc.
Xem ra, Khương đại phu và Đinh Mạt sắp đi khám bệnh xa, nếu không họ đã chẳng đánh xe, mà đã đi xa thì một chuyến đi về e rằng phải mất gần một ngày.
Đông Viễn nhớ lại vẻ bồn chồn không yên của chủ tử đêm qua, trong lòng đã hiểu rõ.
Mua bánh bao xong trở về, Đông Viễn thấy chủ tử mím chặt môi, im lặng ngồi trong gian nhà phụ, đang cầm bút viết thư, bên cạnh là một chồng công văn tấu chương cao ngất vừa được chuyển từ Kinh đô đến — dẫu cho Tướng quân tạm thời xin nghỉ, nhưng những đại sự quân vụ này, thuộc hạ như hắn không dám tự quyết, cần phải có Tướng quân tự tay phê duyệt.
Đông Viễn đặt đồ ăn sáng lên chiếc bàn bên cạnh, suy nghĩ một lát rồi nói: "Chủ tử, lát nữa thuộc hạ đến sân của Khương đại phu chuyển hoa nhé."
Nét bút của Bùi Nguyên Tuân khựng lại, hắn trầm giọng nói: "Chuyển về rồi, mua mấy chậu y hệt đặt lại chỗ cũ."
Đông Viễn hiểu ý gật đầu, nói: "Hôm nay chủ tử đến nhà Khương đại phu, có cần mang thêm gì cho tiểu thư không ạ?"
Nhớ lại lời Khương Nguyên đã nói, Bùi Nguyên Tuân im lặng một lát rồi đáp: "Không cần nữa."
Nói xong, hắn nhíu mày nhìn Đông Viễn: "Bên Lĩnh Nam đã có tin tức gì chưa?"
Đông Viễn đáp: "Lý Hầu gia và phu nhân đang trên đường tới đây, nhưng từ Lĩnh Nam đến đây quá xa, đường sá xe ngựa mệt mỏi, ít nhất cũng phải hơn một tháng mới tới."
Bùi Nguyên Tuân im lặng một lát rồi nói: "Cái sân bên cạnh có phải là nhà cũ của Lý gia không?"
Chuyện này Đông Viễn đã dò hỏi rõ ràng, hắn ta nhanh chóng đáp: "Đúng vậy ạ, Lý Hầu gia trở lại huyện Thanh Viễn, vừa có thể diện kiến Tướng quân, cũng có thể tiện đường về bái tế tổ tiên."
Bùi Nguyên Tuân gật đầu, thản nhiên nói: "Như vậy là tốt nhất."
Trong lúc nói chuyện, lá thư đã được viết xong, hắn lấy tư ấn ra, đóng mạnh lên giấy viết thư.
Trước khi cho thư vào phong bì, Bùi Nguyên Tuân cúi mắt, đăm chiêu nhìn một lúc.
Đây là thư giao cho Cảnh Thiên hộ, thông qua dịch trạm tám trăm dặm khẩn cấp gửi đến Kinh đô, sau khi hắn ta nhận được thư, sẽ đi điều tra rõ ràng mọi tình hình của Khương Nguyên trước khi vào phủ Tướng quân.
Bùi Nguyên Tuân dùng như có điều suy nghĩ, khẽ cuốt ve mấy tờ giấy.
Thực ra, hắn chỉ biết đại khái rằng trước khi Khương Nguyên vào phủ, ngoại tổ phụ của nàng là một đại phu hành y, gia cảnh cũng coi như giàu có, chỉ là sau này người biểu ca của nàng dính vào cờ bạc, tán gia bại sản, nàng mới bị bán vào phủ Tướng quân. Tình hình chi tiết hơn, hắn không rõ, cũng chưa từng hỏi nàng, lúc này tra rõ những thông tin này vô cùng quan trọng, đối với hắn, sẽ sớm có ích.
Gần chập tối, sau khi xử lý xong công vụ tồn đọng mấy ngày, ước chừng Khương Nguyên sắp trở về, Bùi Nguyên Tuân gõ cửa sân bên cạnh.
Hồ nương tử đang phơi táo nhân trong sân, nghe tiếng gõ cửa liền ra mở.
Biểu thiếu gia hôm nay sẽ đến thăm Ninh Ninh, Khương Nguyên đã nói trước, Hồ nương tử mời hắn vào, cười nói: "Biểu thiếu gia, Ninh Ninh đang chơi trong sân ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!