Chương 31: Ta tạm ở đây, không có ý gì khác

Thanh Viễn, huyện nha.

Trong nha thự, Hứa tri huyện sống lưng căng cứng, thái dương rịn mồ hôi, cẩn thận ngồi xuống, chỉ để nửa mông chạm vào ghế, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Ông ta không biết vì sao Bùi tướng quân đi rồi lại quay về, còn triệu tập cả mấy vị quan viên chủ chốt trong huyện nha tới. Lúc này, hắn đang ngồi ở ghế trên trong sảnh đường với vẻ mặt nghiêm nghị, khí thế uy nghiêm khiến người ta không dám nhìn thẳng, mà điều quan trọng hơn là những lời tướng quân vừa nói khiến ông ta hoàn toàn không hiểu nổi.

Hồi lâu sau, ánh mắt Bùi Nguyên Tuân lướt một vòng quanh sảnh đường, giọng nói trầm lạnh vang lên: "Lần này ta sẽ ở lại huyện Thanh Viễn một thời gian, thân phận không tiện tiết lộ, Hứa đại nhân, mong ông hãy phối hợp."

Hứa tri huyện nơm nớp lo sợ vâng lời, nói: "Tướng quân yên tâm, tất cả nhân sự và vật dụng trong huyện nha đều do Tướng quân điều động. Tướng quân muốn làm gì, chỉ cần dặn dò một tiếng là được."

Bùi Nguyên Tuân nhíu mày nhìn ông ta một cái nói: "Các ngươi biết ta ở đây thì phải giả vờ như không biết, không được đến nơi ở của bổn quan làm phiền, cũng không được tặng bất cứ thứ gì, hiểu chưa?"

Lời này, ban nãy tướng quân đã nói một lần, Hứa tri huyện vẫn mù mờ không hiểu.

Phàm là quan trên đến đây thị sát, không ai là không yêu cầu huyện nha tiếp đãi chu đáo, yêu cầu không cho người đến làm phiền của Bùi tướng quân quả thực lạ lùng. Nghĩ đến lần trước tặng tỳ nữ đến hầu hạ tướng quân đã xảy ra sự cố, Hứa tri huyện càng cảm thấy mồ hôi lạnh trên trán túa ra, không biết phải làm sao.

Bùi Nguyên Tuân nói xong lại nhìn về phía dịch thừa, nói: "Tấu chương công vụ, tất cả văn thư, mỗi ngày dùng tám trăm dặm khẩn cấp, trong vòng ba ngày phải từ Thanh Viễn đưa đến kinh đô, có làm được không?"

Dịch thừa vội nói: "Thuộc hạ nhất định sẽ cố gắng hết sức, Tướng quân xin yên tâm."

Ra khỏi huyện nha, Đông Viễn đã dắt ngựa chờ sẵn bên ngoài, thấy tướng quân ra, hắn ta liền tiến lên nói: "Chủ tử, đã chuẩn bị xong cả rồi, chúng ta khi nào qua đó ạ?"

Lúc này mặt trời đã lặn về phía tây, sắp đến chạng vạng, Bùi Nguyên Tuân lật mình lên ngựa, trầm giọng đáp: "Việc này không thể chậm trễ, đi ngay bây giờ."

Hẻm Quế Hoa.

Khi trời chạng vạng tối, Hồ nương tử xách giỏ đi mua mấy món rau dưa về.

Ai ngờ, vừa đi đến đầu hẻm đã thấy hai con ngựa cao to được buộc vào cột trụ cách đó không xa, còn sân nhà sát vách với nhà Khương đại phu, cửa viện lại đang mở, dường như có người ở bên trong.

Hồ nương tử có chút kỳ lạ.

Trong hẻm này có tất cả ba hộ gia đình, ngoài nhà của Khương đại phu ra, hai nhà hàng xóm còn lại thường ngày sống ở nơi khác, nhà cửa ở đây đã lâu không có ai ở, lẽ nào họ về xem lại nhà cũ?

Ngay lúc Hồ nương tử đang đầy vẻ nghi hoặc, định bụng qua xem thử, thì Đông Viễn vác bọc hành lý, từ phía bên kia đi tới.

Hắn ta nhận ra Hồ nương tử, thấy bà, Đông Viễn liền rảo bước, cười nói tiến lên chào hỏi.

Đây là tiểu tư nhà biểu ca của Khương đại phu, khoảng hơn hai mươi tuổi, mặt mũi trắng trẻo, mày ngang mắt lớn, vóc người tầm thước, trông có vẻ thư sinh. So với dáng vẻ lạnh như băng của vị biểu thiếu gia kia, tiểu tư của hắn trông hiền hòa hơn nhiều, dễ khiến người ta gần gũi.

Hồ nương tử đã gặp Đông Viễn, thấy hắn ta xách túi lớn túi nhỏ, bà bèn dè dặt hỏi: "Đông công tử, ngươi và biểu thiếu gia không phải đã rời khỏi huyện Thanh Viễn rồi sao? Sao lại quay về vậy?"

Hồ nương tử không biết thân phận của họ, mà Đông Viễn lại kín miệng, đương nhiên sẽ không tiết lộ gì, hắn nói qua loa: "Chủ tử có chút chuyện làm ăn cần xử lý, phải ở lại đây một thời gian, tạm thời thuê lại căn nhà này để ở. Chúng ta không quen thuộc nơi này, sau này còn phải phiền Hồ nương tử chiếu cố nhiều hơn."

Vị biểu thiếu gia kia là người biết thương Ninh Ninh, tuy hắn không hay cười nói nhưng ấn tượng của Hồ nương tử về hắn không tệ, bà gật đầu, nói: "Ngươi yên tâm, Khương đại phu bận rộn, có việc gì cần giúp thì cứ tìm ta, ta quen thuộc nơi này lắm, chỗ nào bán rau, chỗ nào mua vải vóc quần áo, với lại, các người mới thuê chỗ ở mới, không thể thiếu việc sắm sửa đồ đạc, sửa sang nhà cửa, nếu cần sửa cửa thay cửa sổ, ta cũng biết tìm người làm ở đâu."

Đông Viễn cảm ơn bà.

Lúc này hoàng hôn buông xuống, chắc Khương đại phu cũng sắp từ dược đường về, hắn nghĩ ngợi rồi cười nói: "Khương đại phu còn chưa biết chúng ta ở đây, phiền Hồ nương tử gặp cô nương ấy thì báo một tiếng, sau này không thể không làm phiền hai người rồi."

Hồ nương tử bình thường không thích nói chuyện, gan cũng nhỏ, nhưng Đông Viễn nói chuyện hòa nhã khách sáo nên bà cũng nói nhiều hơn, bà gật đầu nói: "Đó là lẽ đương nhiên, Thôi đại phu và Thôi gia đại cô nương đều đi cả rồi, ngoài ta và Ninh Ninh ra, Khương đại phu ở đây không có người thân nào khác. Biểu thiếu gia là biểu ca của Khương đại phu, chính là người nhà của cô nương ấy, người một nhà sao lại nói những lời khách sáo như vậy?"

Đông Viễn cười cười, nói: "Chủ tử chúng ta ăn không quen đồ ở đây, khẩu vị cũng không tốt, mấy ngày nay gầy đi không ít, chủ tử nếm qua cơm bà nấu, vẫn luôn nhớ mãi không quên đấy ạ."

Hồ nương tử nhớ lại lần đó bà nấu một bàn lớn thức ăn, gần như bị vị biểu thiếu gia kia ăn gần hết. Tay nghề của bà không quá giỏi, kém xa tài nấu nướng của Khương đại phu, nhưng Khương đại phu quá bận, chỉ thỉnh thoảng mới nấu một bữa ngon cho bà và Ninh Ninh đổi vị. Được khích lệ như vậy, Hồ nương tử lập tức tự tin hẳn lên, nói: "Ta về nhà nấu cơm đây, lát nữa nấu xong, sau khi Khương đại phu từ dược đường về, bảo cô nương ấy gọi ngươi và biểu thiếu gia sang nhà ăn cơm."

Nói xong, Hồ nương tử liền xách giỏ rau, nhanh chân đi về sân nhà mình.

Chạng vạng, Khương Nguyên từ dược đường trở về, vừa về đến nhà, nàng liền múc nước, dùng bột Mân Hoàng rửa tay cẩn thận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!