Chương 29: Thay đổi

Về đến khách đ**m, Bùi Nguyên Tuân tự tay lau khô những giọt mưa còn đọng lại trên mặt chiếc ô giấy dầu, sau khi gập lại, liền đưa cho Đông Viễn cất kỹ.

Đông Viễn tỏ vẻ khó hiểu.

Đây chỉ là một chiếc ô thông thường, vậy mà chủ tử lại trân trọng đến thế. Dù lòng đầy nghi hoặc, hắn ta vẫn lập tức làm theo lời dặn của chủ tử.

Có điều, hôm nay chủ tử mang lễ vật sinh thần đến nhà Khương đại phu, đến tận giờ này mới về, khiến hắn ta ở khách đ**m chờ sốt cả ruột.

Đông Viễn hỏi: "Chủ tử, tiểu thư có thích những món quà đó không?"

Bùi Nguyên Tuân nghe vậy, chau mày.

Quả cầu lục lạc kia, Ninh Ninh rất thích.

Chỉ là khi thấy hắn, cô bé có vẻ hơi sợ hãi, không những không cho hắn bế mà còn quay đầu đi để tránh hắn.

Đông Viễn nhìn sắc mặt âm trầm của chủ tử, đoán già đoán non: "Hay là tiểu thư thấy chủ tử nên có chút sợ hãi? Trẻ con gặp người lạ thường hay sợ sệt."

Bùi Nguyên Tuân nặng trĩu tâm sự ngồi xuống, một lúc lâu sau mới trầm giọng hỏi: "Vậy ta nên làm thế nào?"

Đông Viễn vắt óc suy nghĩ.

Ninh Ninh thấy Tướng quân mà sợ hãi cũng không có gì lạ. Tướng quân người cao ngựa lớn, lại ít khi cười nói, khí thế quanh thân như sương tuyết bao phủ, người thường còn không dám đến gần, huống chi là một tiểu thư bé tí?

Nhưng chủ tử phải làm sao để lấy lòng tiểu thư thì Đông Viễn cũng chẳng có kinh nghiệm.

Hắn ta gãi đầu bứt tai nghĩ một hồi lâu, rồi nói: "Hay là, Tướng quân lại mua cho tiểu thư thêm vài món đồ chơi trẻ con thích, gặp tiểu thư thì cười nhiều một chút, chơi với tiểu thư những trò mà trẻ con thích, ví dụ như trốn tìm, ú tim gì đó. Lần đầu lạ lẫm, lần hai quen thân, tiểu thư gặp Tướng quân tự nhiên sẽ gần gũi thôi."

Lời của Đông Viễn rất có lý.

Bùi Nguyên Tuân im lặng gật đầu, ngồi trên ghế trầm tư.

Trưa hôm sau, Khương Nguyên từ dược đường bước ra, bóng dáng cao lớn quen thuộc đã chắp tay sau lưng, đứng đợi nàng ở góc phố.

Thấy Khương Nguyên ra ngoài, Bùi Nguyên Tuân liền sải bước về phía nàng.

"Ta cùng nàng về." Đến gần, hắn trầm giọng giải thích.

Khương Nguyên có chút bất ngờ.

Nàng còn tưởng hắn sẽ giống như hôm qua, đi thẳng đến hẻm Quế Hoa.

Bùi Nguyên Tuân dừng lại một chút, giải thích: "Lúc ta đến đây, thấy có người bán cúc cầu nên mua một quả, nàng xem thử Ninh Ninh có thích không."

Nếu không thích, bây giờ hắn vẫn có thể đi tìm người bán hàng rong đó để đổi một món đồ chơi khác mà trẻ con thích.

Hắn đưa tay ra, trong lòng bàn tay to lớn là một quả cúc cầu* bằng da cỡ bằng nắm tay.

Cúc cầu*: là một trò chơi cổ xưa có nguồn gốc từ Trung Quốc, được xem là một trong những hình thức bóng đá sơ khai nhất. Trò chơi này có luật tương tự bóng đá hiện đại, người chơi sẽ dùng chân đá bóng vào lưới, nhưng không được dùng tay

Khương Nguyên nhận lấy, bóp nhẹ thử, quả cúc cầu sờ vào vừa mềm mại vừa có độ đàn hồi, rất hợp cho đứa trẻ trạc tuổi Ninh Ninh chơi. Nàng có chút vui mừng gật đầu nói: "Món này hay đấy, con bé nhất định sẽ thích."

Bùi Nguyên Tuân cúi mắt nhìn nàng, lặng lẽ nhếch môi, nói: "Vậy thì tốt."

Hai người sóng vai, chầm chậm đi về phía hẻm Quế Hoa.

Khương Nguyên cứ mải nhìn quả cúc cầu trong tay.

Quả cúc cầu này không đắt, chỉ là hiếm khi gặp được quả có kích cỡ vừa vặn như vậy. Nghĩ đến dáng vẻ thích thú của Ninh Ninh, lòng nàng cũng vui lây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!