Chuyện của Liễu cô nương là một sự cố có phần hoang đường.
Bùi Nguyên Tuân không hứng thú với chuyện riêng của người khác, chỉ cần người không nguy hiểm đến tính mạng là được.
Tuy nhiên, những lời Khương Nguyên nói, hắn vẫn truyền đạt lại nguyên văn cho Dịch Thừa.
Mà Dịch Thừa nghe xong, lòng dạ bất an lau mồ hôi lạnh trên trán, đợi sau khi Liễu cô nương uống thuốc khỏe lại, liền đích thân đưa người về.
Khi Đông Viễn trở lại dịch quán, trời đã sáng rõ.
Hắn ta nhảy xuống xe ngựa, đi thẳng đến phòng của Tướng quân.
Trong phòng, Bùi Nguyên Tuân chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ, bữa sáng thịnh soạn trên bàn không hề động đến một miếng.
Tướng quân trước nay luôn nội tâm, trầm ổn, lúc này hắn đang nghĩ gì, Đông Viễn không đoán ra được.
Nhưng những lời vừa rồi moi được từ miệng Đinh Mạt, nhất định phải tìm cách nói cho Tướng quân biết.
Đông Viễn suy nghĩ rồi nói: "Chủ tử, Khương đại phu đã về Bảo Hòa Đường rồi ạ."
Bùi Nguyên Tuân không quay đầu lại.
Một lát sau, giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Tốt."
Lại một lúc sau, giọng nói trầm lạnh khô khốc lại truyền đến: "Thân phận của nàng ngươi đã biết, chuyện quá khứ không được nhắc lại nữa."
Chẳng cần Tướng quân căn dặn, Đông Viễn tự biết chừng mực trong chuyện này.
Di nương nay đã là nữ đại phu có tiếng ở huyện Thanh Viễn, nếu để người khác biết nàng từng là thiếp của Tướng quân, truyền ra ngoài, không biết sẽ có người bàn tán về nàng thế nào.
Đông Viễn nói: "Khương đại phu xuất thân từ gia đình hành nghề y, bản thân lại có nền tảng y học, hai năm không gặp đã là nữ đại phu y thuật cao minh ở huyện Thanh Viễn rồi, vị Thôi công tử kia cũng là đại phu được mọi người khen ngợi, tổ tiên đều là y giả*, tiếng tăm ở huyện Thanh Viễn rất tốt."
Y giả*: thầy thuốc
Đôi mắt đen thẳm của Bùi Nguyên Tuân không rõ cảm xúc, nhưng ngón tay dài rắn rỏi lại bất giác siết chặt.
Đông Viễn nhắc nhở không sai.
Họ quen biết từ nhỏ, có rất nhiều tiếng nói chung, về phương diện học y chữa bệnh cũng là những người cùng chung chí hướng.
Nhớ lại cảnh tượng một nhà ba người đó, Bùi Nguyên Tuân chỉ cảm thấy lồng ngực nặng trĩu, cổ họng nghẹn lại, gần như không thể thở nổi.
Hắn phiền muộn nhắm mắt lại, trầm giọng nói: "Lập tức thu dọn đồ đạc, đến Cam Châu..."
Lời chưa dứt, giọng Đông Viễn lại đột ngột vang lên.
"Chủ tử, nói mới nhớ, việc học y chữa bệnh này cũng không dễ dàng, Thôi đại phu tuổi còn trẻ mà vẫn chưa thành thân, Khương đại phu cũng một lòng dốc sức vào việc chẩn trị cho bệnh nhân, thuộc hạ nghĩ, y thuật của Khương đại phu trong hai năm mà tiến bộ như vậy, không thể tách rời khỏi thái độ chăm chỉ cầu tiến này..."
Bùi Nguyên Tuân đột nhiên sững sờ.
Hắn quay đầu lại, đáy mắt trầm lạnh bỗng lóe lên một tia kinh ngạc.
"Ngươi nói, Thôi Văn Niên chưa thành thân? Khương Nguyên cũng chưa gả cho ai?"
Ánh mắt sắc bén của chủ tử nhìn thẳng tới, Đông Viễn bất giác đứng thẳng người, gật đầu thật mạnh.
Bùi Nguyên Tuân im lặng, sau niềm kinh ngạc và vui mừng, sự mờ mịt khó hiểu lại nhanh chóng ùa vào tâm trí.
Nàng không gả cho Thôi Văn Niên, vậy đứa bé của nàng là con của ai?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!